“Trưởng tộc... trưởng tộc mắc bệnh nặng, đang năm trên giường.."
Mắc bệnh nặng!
Nghe thấy thế, Mục Vỹ lập tức nổi cơn tam bành.
Nghĩa phụ mắc bệnh nặng mà không một ai trong gia tộc báo cho hắn biết, ghê tởm hơn là trông Mục phủ rõ ràng đang bị phong toả.
Có người không muốn tin tức bị lộ.
Mục Vỹ không cần nghĩ cũng biết là ai!
Hắn đi thẳng tới chỗ ở của nghĩa phụ. Quả nhiên hiện giờ có bốn võ giả cường tráng đang canh gác.
Cả bốn đều có cảnh giới Tụ Khiếu - tầng thứ mười, mặc áo giáp bạc, oai phong lẫm liệt như bốn cây lao thẳng tắp.
“Đứng lại!"
Thấy Mục Vỹ tới, bốn người lao lên chặn đường.
“Các ngươi làm phản đúng không? Ta là con trai của trưởng tộc, muốn tới thăm người. Sao các ngươi dám cản ta?”, Mục Vỹ trầm giọng quát.
Rõ ràng đang có người đứng sau giở trò.
Chắc chắn trong khoảng thời gian hắn rời đi, ở đây đã xảy ra chuyện gì đó.
“Ha ha... Mục Vỹ, thắng ranh bất hiếu này còn biết trở về hả?”
Đúng lúc này đột nhiên vang lên tiếng cười lạnh.
Đại trưởng Lão Mục Phong Nguyên và nhị trưởng lão Mục Phong Thanh bỗng xuất hiện, hung tợn nhìn Mục Vỹ.
Nhất là đại trưởng lão chỉ muốn nhào tới xé nát Mục Vỹ.
“Ta có hiếu hay không không liên quan đến đại trưởng lão. Bây giờ ta muốn gặp phụ thân, đại trưởng lão cũng không có quyền ngăn cản chứ? Hơn nữa, phụ thân ta là trưởng tộc, ông sai người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-than/3538749/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.