Chương trước
Chương sau
Thánh Đan Tông?

Cùng lúc đó, mọi người ở sảnh lớn lầu một Tụ Hiền Các nghe thấy cái tên Thánh Đan Tông đều vểnh tai.

Thánh Đan Tông nổi tiếng khắp Thiên Vận Đại Lục.

Dù là ở thành Bắc Vân, thậm chí là cả thành Nam Vân của đế quốc Nam Vân đều có Thánh Đan Các - phân hội của Thánh Đan Tông.

Thánh Đan Các còn áp đảo cả hoàng quyền.

Học viện được đế quốc xây dựng ở mọi thành thị có địa vị rất cao nhưng cũng phải né tránh Thánh Đan Các, không dám gây xung đột.

Nhưng dù Thánh Đan Tông có mạnh tới đâu cũng phải nói lý chứ!

Vậy nên bọn họ đều muốn xem thử rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

“Một chén rượu, một nghìn linh thạch hạ phẩm. Ngươi cũng ghê gớm đấy!”, Thiệu Minh cười lạnh, nhướng mày khinh thường

“Không hề, không hề!”

Mục Vỹ xua tay nói: “Ngươi xem, hôm nay lớp năm sơ cấp của ta ở đây chơi rất vui vẻ, nhưng sau khi bị vị huynh đệ kia của ngươi quấy rày liền hết hứng. Ngươi phải biết đời người khố ải, sung sướng nhất thời bỏ nghìn vàng cũng khó đổi!”

“Quan trọng nhất là... thực lực của huynh đệ ngươi như vậy, chắc cũng hông muốn bị hủy ở đây đâu nhỉ?"

Uy hiếp!

Câu nói này của Mục Vỹ là uy hiếp trắng trợn.

Khoé miệng Thiệu Minh co rút, sắc mặt lạnh lùng.

Bọn họ là đệ tử nội môn của Thánh Đan Tông, ai ở đế quốc Nam Vân này gặp bọn họ cũng phải nhượng bộ, Mục Vỹ lại không biết trời cao đất dày như vậy.

Nếu không vì kiêng dè Tân Mộng Dao, Thiệu Minh đã ra tay đánh người, không cần phải nói nhảm với đám người Mục Vỹ.

“Có lẽ ngươi không biết, bọn ta là đệ tử Thánh Đan Tông, tới đây khảo sát Thánh Đan Các ở thành Bắc Vân. Chắc ngươi cũng phải nghe tới thế lực của Thánh Đan Tông rồi chứ?”, Thiệu Minh lơ đãng nói.

Ý của hẳn đã rất rõ ràng!

Ngươi dám chọc vào đệ tử của Thánh Đan Tông sao?

“Thánh Đan Tông?”

Mục Vỹ cau mày.

Thấy thế, Thiệu Minh không ngừng cười lạnh. Dù Mục Vỹ nối danh ở học viện Bắc Vân tới đâu cũng phải cúi đầu khi nghe thấy ba chữ Thánh Đan Tông.

“Đúng là Thánh Đan Tông rất lợi hại, thế nhưng Thánh Đan Tông trở thành một trong các thế lực lớn nhất Thiên Vận Đại Lục này thì có liên quan gì tới ngươi?”

Chí là câu nói tiếp theo của Mục Vỹ lại khiến Thiệu Minh suýt tức chết

“Đệ tử nội môn? Ta nhớ hình như Thánh Đan Tông có đệ tử ngoại môn, đệ tử nội môn, đệ tử tỉnh anh, đệ tử hạt nhân, thậm chí còn có cả đệ tử chân truyền của trưởng lão. Có vẻ đệ tử nội môn của Thánh Đan Tông chỉ là râu ria thôi là?”

“Ngươi.."

Lời nói phách lối của Mục Vỹ khiến sức mặt Thiệu Minh ám đạm, lửa giận bừng bừng.

Đúng là đệ tử của Thánh Đan Tông chia thành từng cấp, địa vị của mỗi cấp chênh lệch khá lớn.

Đệ tử ngoại môn nhiều vô số, đệ tử nội môn cũng chỉ được coi là đệ tử thật sự của Thánh Đan Tông mà thôi, địa vị không hề cao.

“Được, ta sẽ cho ngươi chiêm ngưỡng thực lực của đệ tử Thánh Đan Tông!”

Lúc này Thiệu Minh đã không nhịn nổi nữa. Trông Mục Vỹ mới có cảnh giới Ngưng Nguyên tầng thứ bảy, hẳn tuỳ tiện giơ tay cũng có thể bóp chết mà còn dám kiêu ngạo.

Răng rắc.

Nhưng hắn đang định đánh người thì tiếng đứt gãy vang lên

Khô Ly hét thảm.

Giờ phút này, hai tay hai chân Khô Ly đều bị Băng Chuỳ của Tân Mộng Dao khống chế. Lúc Thiệu Minh chuẩn bị ra tay, cô lập tức khiến ngón tay của Khô Ly đút lia rơi xuống đất, biến thành bột mịn.

Cứ thế, một ngón tay bỗng nhiên biến mất!

“Dừng tay!”, Thiệu Minh lạnh giọng quát: “Nếu ngươi còn dám..."

Răng rắc...

Thiệu Minh chưa nói hết câu, Tân Mộng Dao lại ra tay.

Ngón tay thứ hai của Khô Ly lại rơi xuống đất biến thành bột phấn.

“Dừng tay!”

Thiệu Minh không chịu nổi, hét ầm lên: “Ta sẽ đưa một nghìn linh thạch hạ phẩm!"

Hắn phất tay lên, một nghìn linh thạch hạ phẩm liền xuất hiện. Mục Vỹ không thèm khách sáo thu hết vào nhẫn không gian.

Thiệu Vũ nhìn thấy chiếc nhẫn không gian kia lại đau lòng.

Hắn ta vốn định dựa vào đại ca đòi chiếc nhẫn ấy vẽ,nào ngờ Tân Mộng Dao bên cạnh Mục Vỹ lại lợi hại như vậy.

Lần này thật sự là mất cá chì lẫn chài!

“Đa tại Dao Nhi, thả người đi!"

“Nhưng mà..”

“Không sao. Thiệu Minh công tử là đệ tử Thánh Đan Tông, đương nhiên không thể không giữ chữ tín.

Chỉ có một nghìn linh thạch hạ phẩm, không đến mức khiến hắn ta trở mặt sau khi thả người đâu!"

Mục Vỹ không hề lo lắng xua tay.

Tân Mộng Dao gật đầu, thả Khô Ly ra.

Bàn tay của Khô Ly đã hiện ra màu xanh, Băng Chuỳ biến mất. Hắn ngã lăn ra đất, không đứng dậy nổi.

Mấy tên đệ tử vội vàng chạy lên đỡ hắn dậy.

“Đại ca...sao có thể nuốt trôi cục tức này! Giết hắn đi", Thiệu Vũ thấy Khô Ly được thả, không nhịn được nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.