Chương trước
Chương sau
“Phù… Mình bắt đầu quen với khế văn tăng cường và khế văn phụ trợ mà sư phụ dạy bảo rồi!”

Tề Minh không hề sốt ruột. Mục Vỹ đã từng nói luyện khí là một loại hưởng thụ. Nếu không thể hưởng thụ quá trình luyện khí thì cả đời sẽ không thể trở thành thầy luyện khí tài giỏi.

Bây giờ cậu ấy đang rất hưởng thụ, không hề để tâm tới sự sỉ nhục của mọi người xung quanh. Có thể luyện chế ra một vũ khí hợp ý mình là chuyện vui vẻ nhất.

“Xem ra thằng nhóc này lĩnh ngộ rồi! Cũng không quá để ý tới sự chế giễu của mọi người…”

Mục Vỹ nhìn Tề Minh trên lôi đài, tặc lưỡi đắc ý nói.

“Đương nhiên!”

Tần Mộng Dao nhìn khoảng đất trống lớn trước mặt hai người, mỉm cười nói: “Hiện giờ còn ai dám mắng trò ấy? Người nào dám mắng đều bị sư phụ thích bao che khuyết điểm là huynh ném vỡ đầu rồi!”

“Cản trở hai ta xem thi đấu đương nhiên đáng đánh!”



Mục Vỹ bật cười, cũng không để bụng.

Thật ra hắn cảm thấy khá kinh ngạc với sự tiến bộ của Tề Minh.

Hắn đồng ý nhận Tề Minh làm đồ đệ cũng là vì coi trọng thiên phú luyện khí của cậu ấy.

Trước đây trong đại thế giới Vạn Thiên có biết bao người muốn có được khế văn do Mục Vỹ sáng tạo nên để đột phá sự ràng buộc của thầy luyện khí.

Nhưng bọn họ vẫn luôn cầu mà không được, dù có người may mắn đạt được cũng không thể lĩnh ngộ.



Bởi vì khế văn do Mục Vỹ tự sáng tạo nên cao thâm hơn khế văn được lưu truyền trong đại thế giới không biết bao nhiêu lần, bọn họ không lĩnh ngộ nổi.

Vậy mà giờ đây, một kẻ mù mờ với luyện khí như Tề Minh lại có thể nhìn thấy một lần đã nhớ kỹ, còn có thể chậm rãi lĩnh ngộ.

Không thể không thừa nhận, thiên phú của Tề Minh thực sự rất cao.

Sự tiến bộ của cậu ấy cũng khiến Mục Vỹ phải bất ngờ.

Mục Vỹ biết cậu ấy cố gắng như vậy là vì muốn chữa khỏi chân cho cha mình.

“Thầy luyện khí bị đứt kinh mạch hai chân…Có lẽ có thể dùng thử viên đan dược kia thử xem!”, Mục Vỹ nhìn Tề Minh đang nỗ lực hết mình trên lôi đài, thầm hạ quyết tâm.

Đinh…

Ngay lúc này, một tiếng đinh chói tai vang lên.

Thương Hắc Canh Ngân của Tề Vân đã ra lò.

Cây trường thương màu đen toát ra sát khí lạnh thùng, thân thương thẳng tắp như một người lính ngạo nghễ bất khuất.

Chỉ còn thiếu hai bước cuối cùng là rót khế văn và dẫn linh vào thương, cây thương Hắc Canh Ngân này sẽ được coi như thành công.

Còn Tề Minh ở bên kia lại chỉ mới bắt đầu cho kim loại vào lò, luyện chế thân của cây thương.

Thấy thế, Điêu Á Đông nở nụ cười.

Trận này thắng chắc rồi!

Đến giờ, sự thể hiện của Tề Vân có thể nói là hoàn hảo, còn Tề Minh lại hỏng bét, thực sự quá thê thảm.

“Tạo văn!”

Tề Vân khẽ quát một tiếng, lấy hai khối linh bản đã khắc xong khế văn đặt trên thân cây thương. Hắn chạm tay vào trong linh bản, bắt đầu chăm chú di chuyển khế văn.

Mọi chuyện đều diễn ra trôi chảy, hoàn hảo!

“Dẫn linh!”

Tề Vân cầm thương bằng hai tay, hoàn toàn dung hợp tinh thần của mình với thân thương, dẫn dắt sự sống cho khế văn đã được khảm vào thân thương!

Vù.

Cây thương Hắc Canh Ngân dài hai mét đột nhiên vang lên tiếng vù vù trầm thấp rồi đâm sâu vào sàn đá cứng rắn của lôi đài. Tề Vân đứng đó, kiêu ngạo ngẩng đầu.

Giờ phút này chính là lúc hắn ta được người người tôn thờ.

Thầy luyện khí chưa đầy mười bảy tuổi đã luyện chế được phàm khí thượng phẩm, cả thành Bắc Vân tuyệt đối không có người thứ hai.

Đinh…

Chợt một tiếng đinh chói tai vang lên. Cây thương Hắc Canh Ngân của Tề Minh vừa mới ra lò.

“Thi đấu? Tề Minh, ngươi lấy gì ra đấu với ta?”

Tề Vân thấy động tác chậm chạp của Tề Minh, cười lạnh châm chọc, cũng không nóng vội.

Hắn ta chờ đợi Tề Minh hoàn thành. Trong mắt hắn ta, Tề Minh không làm nổ lò luyện đã may mắn lắm rồi.

Ngơ ngác luyện chế bừa ra một mô hình, lại vẽ linh tinh vài cái khế văn. Nếu Tề Minh thắng được thì danh tiếng thiên tài luyện khí số một thành Bắc Vân của hắn ta có thể ném cho chó gặm được rồi.

“Tề Vân làm tốt lắm. Hãy để đám phế vật kia chiêm ngưỡng sự lợi hại của lớp ba cao cấp chúng ta!”

“Đúng đấy, Diệu Tiên Ngữ và Uông Vân Kỳ vốn ngang tài ngang sức, chẳng qua Diệu Tiên Ngữ dẫn trước thôi. Trận này phải đánh để bọn họ không dám hé răng nửa lời!”

“Lớp phế vật chính là lớp phế vật, muốn giẫm đạp lên lớp ba cao cấp chúng ta để vùng dậy hả? Nằm mơ!”

Toàn bộ học trò trong học viện hoan hô nhìn Tề Vân đứng thẳng tắp cầm cây thương Hắc Canh Ngân trên lôi đài.

Một vài học trò nữ không nhịn được bắt đầu la hét ầm ĩ.

Chiếm được trái tim của một thầy luyện khí tương lai rộng mở đủ để cả đời sau thoải mái tu hành không cần lo nghĩ.

“Khảm văn!”

Dường như Tề Minh không hề nghe thấy tiếng reo hò của mọi người, vẫn đang chậm rãi tiến hành từng bước luyện khí.

“Ha ha, thầy Mục nhìn đi, thế này còn cần đấu nữa sao?”

Điêu Á Đông đi tới trước người Mục Vỹ, cười nói: “Kết quả của trận đấu này đã quá rõ rồi chứ? Ta thấy đấu tiếp cũng không còn ý nghĩa gì nữa!”

“Đúng, ta cũng nghĩ như vậy!”

Nào ngờ Mục Vỹ lại tán đồng: “Ta cũng cho rằng đấu tiếp không còn ý nghĩa. Hay là thầy Điêu bảo Tề Vân nhận thua luôn đi. Chúng ta bắt đầu trận đấu thứ ba!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.