Trông thấy hắn ta lo lắng phòng bị, Mục Vỹ mỉa mai nói.
Sợ?
Đông Phương Ngọc cũng không sợ, nhưng Mục Vỹ quá xảo trá, không hành động theo lẽ thường.
Hắn ta không thể không phòng bị.
“Bát Hoang Ngâm, Di Thiên Ấn!”
Đông Phương Ngọc xòe hai tay ra, chân nguyên ầm vang lao ra ngoài.
Chân nguyên không ngừng ngưng tụ và thu nhỏ giữa hai tay của hắn ta.
Dần dần, chân nguyên hội tụ thành một hình chóp. Mỗi đường nét của hình chóp này đều thẳng tắp, cứng rắn như sắt thép. Nó chỉ to bằng lòng bàn tay nhưng chân nguyên kinh khủng trong đó chỉ hơi tản ra ngoài đã tạo nên sát khí mãnh liệt.
“Di Thiên Ấn… che trời! Bát Hoang Ngâm thật sự là một võ kỹ không tồi!”
Mục Vỹ nhìn thấy Đông Phương Ngọc tung chiêu cũng không chen vào mà đứng ở một bên quan sát tỉ mỉ.
Ấn ký này đúng là đủ mạnh mẽ. Nhưng Đông Phương Ngọc ra đòn có vẻ hơi yếu, chân nguyên lại càng ngưng tụ không đủ.
“Võ kỹ tốt, nhưng nằm trong tay ngươi quá lãng phí!”
“Hừ, đủ để giết ngươi rồi!”, sự khinh bỉ trong mắt Đông Phương Ngọc càng thêm nồng đậm: “Ta dùng Toái Ấn ngươi đã không chống trả nổi, càng đừng nói tới Di Thiên Ấn!”
Mục Vỹ không thèm giải thích.
Lúc đầu đúng là hắn muốn dùng sức mạnh thân xác và khí kình để chống lại Đông Phương Ngọc, thử xem trình độ của mình đến đâu.
Hơn nữa chân nguyên trong người hắn không phải do hắn tự hấp thu, mà là nhờ Tru Tiên Đồ tản ra, được kinh mạch của hắn giữ lại.
Hắn che
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-than/1199349/chuong-42.html