Chương trước
Chương sau
Tính cách của Vân Sơ Tụ có chút quỷ dị, trong truyền thuyết Đế Hậu nương nương trời sinh lại có khí chất của mẫu nghi thiên hạ, Nguyên Mỗ phu nhân lại có tính cách hoạt bát hiếu động, thông minh cơ trí cổ quái.

Tần Mục dẫn theo Vân Sơ Tụ đi về phía đám người Vân Tiệm Ly và Tề Cửu Nghi đi tới, nhưng trong lòng lại dâng lên sóng to gió lớn:

- Vân Sơ Tụ có khả năng không phải là Đế Hậu nương nương, nàng có phải là Nguyên Mỗ phu nhân hay không? Năm đó trong sự kiện Đế Hậu nương nương bị tập kích, nếu như người chết không phải là Nguyên Mỗ phu nhân, mà là Đế Hậu nương nương... 

- Thiên Tôn, trên gáy của ngươi nổi lên rất nhiều da gà!

Vân Sơ Tụ tò mò nhìn sau gáy của hắn, chợt phát hiện, kinh ngạc nói:

- Gáy của ngươi còn chảy mồ hôi! Thật là cổ quái! 

Nàng vươn bàn tay nhỏ bé mềm mại ấm áp xoa xoa trán của Tần Mục, càng thêm kinh ngạc:

- Trán vẫn khô. Thiên Tôn, ngươi có bệnh!

- Ngươi mới có bệnh! 

Tần Mục giận dữ, bỏ qua nữ nhân này, nhanh chóng đi tới bên cạnh mọi người, khẽ nói:

- Yên Nhi tỷ, đến trên đầu vai của ta.

Yên Nhi hóa thành Tiểu Thanh tước bay lên, rơi vào trên đầu vai của hắn, Tần Mục lúc này mới thở phào một cái. 

Bị Vân Sơ Tụ cặp tay, hắn cảm giác không được tự nhiên, nữ tử này có tính cách quỷ dị, vui buồn bất chợt, mới vừa rồi còn đánh sống đánh chết, hiện tại lại ngọt đến ngấy người chết.

Hắn không biết được ý tưởng thật sự của Vân Sơ Tụ.

Vân Sơ Tụ kéo hắn, khiến cho hắn có cảm giác như bị rắn độc quấn quanh. Yên Nhi đứng ở đầu vai của hắn mới có thể khiến cho hắn thoáng yên tâm. 

Yên Nhi tò mò nhìn sau gáy của hắn, thầm nghĩ:

- Lúc trước công tử không khẩn trương, thế nào hiện tại lại bắt đầu khẩn trương vậy?

- Tuy nhiên còn có một điểm đáng ngờ, ta chiêu hồn cho Đế Hậu nương nương, phát hiện Đế Hậu chưa chết. Hơn nữa càng cổ quái chính là bên trong quan tài kính, Nguyên Mỗ phu nhân đã từng xác chết vùng dậy một lần, bị đại sư huynh Ngụy Tùy Phong trấn áp xuống. 

Ánh mắt của Tần Mục chớp hiện, trong lòng sinh nghi:

- Như vậy Vân Sơ Tụ này rốt cuộc là ai? Nếu như nàng là Đế Hậu, tính cách này cũng quá khác biệt. Hay nói, hiện tại mới là thiên tính của nàng?

Đám người Vân Tiệm Ly và Tề Cửu Nghi đặc biệt đề phòng Vân Sơ Tụ, cho dù vẫn nho nhã lễ độ như trước đây, nhưng cũng không dám thân thiết quá đáng, chỉ có Tần Mục vẫn thản nhiên, quan hệ giữa hắn cùng Vân Sơ Tụ thậm chí còn muốn thân thiết hơn trước. 

Hai người ở phía trước vừa nói vừa cười, đi về phía Tổ Vương Cung của Tổ Thần Vương đi đến.

- Họ Tần kia muốn tới chỗ của ta sao?

Bên trong Tổ Vương Cung, Tổ Thần Vương Tổ Thiên Tôn đã nhận được tin tức, cười ha ha nói: 

- Người này chẳng lẽ không biết ta muốn giết hắn, còn dám tự mình tới chịu chết, chẳng lẽ cho rằng đến Tổ Vương Cung của ta, ta lại không dám hạ thủ sao?

- Thiên Tôn thật sự muốn giết hắn sao?

Đại Nhật Tinh Quân hỏi. 

Đại Nhật Tinh Quân này cũng không phải là vị Đại Nhật Tinh Quân trong Cổ Thần kia, Cổ Thần Đại Nhật Tinh Quân bởi vì biết được quá nhiều bị bắn một mũi tên từ phía sau lưng, đã ngã xuống từ thời đại Long Hán.

Hiện tại Đại Nhật Tinh Quân là một vị thần chỉ của thời đại Thượng Hoàng, là Đan Phượng Lai, hắn bái nhập Tổ Thần Vương môn hạ, nhận trọng trách, làm đại tướng trên Thiên Đình thống lĩnh Chu Thiên Tinh Đấu.

Ở trong Bán Thần, Tổ Thần Vương sở dĩ có thể có địa vị ngang hàng cùng Hạo Thiên Tôn, Lang Hiên Thần Hoàng, chính bởi vì hắn là nhi tử của Thiên Công, có thể khống chế Chu Thiên Tinh Đấu, phần lớn chính thần Tinh Đấu đều phải nghe theo sự điều động của hắn. 

- Đương nhiên sẽ không giết hắn.

Tổ Thần Vương cười ha hả nói:

- Ngươi cho rằng ta thật sự bị ngốc sao? Nếu như ta thật sự ngốc, còn có thể đi đến địa vị hiện tại sao? Có đôi khi cố ý liều lĩnh một chút chưa chắc đã là chuyện xấu. Nói ví dụ như sự kiện Dao Trì, mười Thiên Tôn đều tới, đều che khuất gương mặt làm cho không người nào có thể phân biệt được bọn họ là ai. Chín người bọn họ nghi ngờ lẫn nhau, duy nhất chỉ có ta đã lộ rõ hình dáng, chín người bọn họ nghi ngờ đề phòng lẫn nhau, duy nhất chỉ có không nghi ngờ một kẻ mãng phu là ta đây. 

Hắn chắp hai tay sau lưng, thản nhiên nói:

- Mục Thiên Tôn đưa tới cửa chờ ta giết, ta sẽ không động hắn. Hắn không phải là kẻ địch của ta, ít nhất bây giờ còn không phải. Hắn tuy có danh hiệu Mục Thiên Tôn, nhưng hiện nay hắn chỉ là một nhân vật nhỏ có chút danh vọng, giết hắn ngược lại sẽ chọc cho toàn thân tanh tưởi.

Đại Nhật Tinh Quân Đan Phượng Lai cực kỳ bội phục, khen: 

- Thiên Tôn thánh minh. Như vậy, Mục Thiên Tôn đi tới Tổ Vương Cung ta, chúng ta nên ứng phó như thế nào?

Tổ Thần Vương nói:

- Mục Thiên Tôn thật ra có tư chất không tệ, khi ta ở Đại Hắc Thiên đã từng cùng hắn giao đấu, ta sử dụng chính là vũ khí mạnh nhất, vận dụng cảnh giới Thần Kiều, hắn lại có thể địch nổi ta. Cho dù ta vận dụng Đạo cảnh hai mươi tám tầng trời cũng không có thể bắt hắn, ngược lại bị hắn giết chết phân thân Ngự Thiên Tôn. Cho nên, ngươi quản tốt đệ tử môn hạ, không nên đi gây xích mích với hắn. 

Hắn mỉm cười nói:

- Ngươi cứ nói ta không ở đây, bảo các đệ tử đối với hắn lễ độ cung kính, không nên để cho hắn có bất kỳ cơ hội nào thêu dệt chuyện, phải đối với hắn giống như đối với Thiên Tôn chân chính vậy. Hắn ở chỗ này của ta không chiếm được bất kỳ lợi ích nào, cũng sẽ rút lui.

Đại Nhật Tinh Quân Đan Phượng Lai cúi người nói vâng, sau đó nói tiếp: 

- Đệ tử đi vào nghênh đón.

Tổ Thần Vương gọi hắn, nói:

- Còn có một chuyện nữa, đề phòng có người lẻn vào Tổ Vương Cung ám sát hắn. Hắn ở trong Lang Hiên Thần Cung đã bị ám sát, khẳng định vẫn sẽ có người tới giết hắn. Đừng để cho người sa cơ thất thế này chết ở chỗ này của ta. 

Đan Phượng Lai rời đi, dẫn người nghênh đón Tần Mục.

Tần Mục nhìn vị Tinh Quân này, cười nói:

- Đại Nhật Tinh Quân, một trận năm đó, ta vẫn còn nhớ rõ, ta thiếu chút nữa chết ở trong tay của Tinh Quân. 

Đan Phượng Lai cười nói:

- Năm đó không biết là Mục Thiên Tôn, hơn nữa ta cũng để lại đường sống, chỉ phát động phân thân và Hỏa Nha quân chặn giết Xích Minh Dư Tộc, vẫn chưa tính là đối thủ của Thiên Tôn. Mục Thiên Tôn, lão sư không ở đây, vãn bối thay thế lão sư làm tròn chức trách của chủ nhà. Mời...

Tần Mục đi theo bọn họ vào Tổ Vương Cung, cười nói: 

- Đêm đó trong Dao Trì, ta gặp được người tương tự với Tinh Quân có ý định giết ta, người đó rất lợi hại, phân thân rất nhiều, hóa thành Tam Túc Kim Ô đàn, bay sát mặt biển.

Đan Phượng Lai cười ha ha, nói:

- Người tu luyện Đại Nhật pháp môn nhiều tới mức đếm không xuể, sao có thể là ta được? Thiên Tôn nói đùa. 

- Điều này cũng đúng.

Khí tức của Tần Mục uể oải, liên tục ho khan vài tiếng, hắn liếc nhìn về phía những sư đệ sư muội của Đại Nhật Tinh Quân, chỉ thấy những đệ tử này của Tổ Thần Vương mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, tỏ ra yếu kém, đối với hắn làm như không thấy.

Đan Phượng Lai ân cần nói: 

- Thân thể của Thiên Tôn không tốt sao?

Tần Mục hình như có chút thất thần, sau một lúc lâu mới hồi phục tinh thần lại, sắc mặt thoáng biến đổi, lấy ra mấy viên linh đan, run rẩy ăn vào, sau khi dược lực tản ra, lúc này hắn mới thở hắt ra một hơi, than thở:

- Ta không hồn không phách, dựa vào thần thức bảo toàn tính mạng, nếu thần thức tan ra, cũng sẽ chết. Lần này tới Thiên Đình, chẳng qua là trở lại chốn cũ gặp lại người quen cũ. 

Dứt lời, hắn lặng lẽ liếc nhìn những đệ tử Tổ Thần Vương trẻ tuổi khí thịnh.

Những người tuổi trẻ kia tính nết tốt tới bất ngờ, trên mặt đều tươi cười.

Đan Phượng Lai càng thêm quan tâm, nói: 

- Thân thể của Thiên Tôn mang bệnh nhẹ, nhưng cát nhân tự có thiên tướng, xem ra bệnh này lúc tốt lúc xấu, ngược lại là căn bệnh khó xử lý. Ta nghe nói Thiên Tôn ở trong Lang Hiên Thần Cung đại sát bốn phương, rất lợi hại, có thể thấy được lúc đó là bệnh tốt.

Dứt lời, hắn cười ha ha.

Tần Mục cũng cười ha ha, trung khí mười phần. 

Trong lòng Đan Phượng Lai thầm hừ lạnh:

- Người này không biết xấu hổ, tự nhiên mặt cũng không đỏ!

Hắn cũng vô cùng khâm phục đối với da mặt của Tần Mục, hắn phân phó các sư đệ sư muội, nói: 

- Các ngươi hầu hạ Thiên Tôn cho tốt, ta triệu tập cường giả qua bảo vệ cho sự an nguy của Thiên Tôn.

Mọi người nói vâng, sau đó dẫn đám người Tần Mục đi xem cảnh sắc thịnh vượng của Tổ Vương Cung.

Đan Phượng Lai lập tức điều động Thần Ma bên trong Tổ Vương Cung, ở trên trời bày Thiên La, trên mặt đất bố trí Địa La, để tránh có người đến đây tập kích, giá họa cho Tổ Thần Vương. 

Đợi cho tới khi hắn bố trí thỏa đáng, hắn lại đi tìm Tần Mục, một đệ tử nói cho hắn biết:

- Sư huynh, Mục Thiên Tôn muốn mở đàn giảng pháp, ở Lâm Uyên Đài truyền thụ thần thông đạo pháp, những sư huynh đệ kia đều chạy đi đó.

- Mở đàn giảng pháp ở Lâm Uyên Đài sao? Trong hồ lô của người này rốt cuộc đang bán thuốc gì vậy? 

Đan Phượng Lai vội vàng chạy tới Lâm Uyên Đài, chỉ thấy xung quanh Lâm Uyên Đài đông nghịt, tất cả đều là đệ tử của Tổ Vương Cung, bọn họ ngồi ở dưới đài lắng nghe người trên đài truyền đạo.

-... Cho nên mới phải đổi pháp, phế bỏ Thần Kiều thần tàng, mở ra Thiên Hà thần tàng, Thiên Hà thần tàng mới là chính thống. Các ngươi nhìn đi, các ngươi ai ở cùng cảnh giới có thể là đối thủ của ta? Cũng không phải bởi vì ta là Mục Thiên Tôn lại mạnh hơn các ngươi, cho nên ta mạnh như vậy, cũng bởi vì ta mở ra Thiên Hà thần tàng. Ta dạy cho các ngươi là thứ Tổ Thiên Tôn không dạy các ngươi! Hiện tại ta tới giảng dạy các ngươi biết làm thế nào để cảm ngộ lực Thiên Hà...

Đan Phượng Lai nghe đến đó, có chút không hiểu: 

- Vị ôn thần này thật sự ở truyền đạo giảng pháp, chỉ là có chút điên cuồng, còn nói ra những lời vô lý cải cách phế bỏ Thần Kiều. Lại nghe thử xem hắn nói khoác thế nào, ta chỉ cần đề phòng xung quanh, để tránh có kẻ thù bên ngoài lẩn vào mưu hại hắn.

Tay hắn lấy ra một cái bình, mở ra nắp bình, nhẹ nhàng đảo một cái, chỉ thấy trong bình có vô số hòn bi có kích thước bằng đầu ngón tay hạ xuống, những hòn bi đón gió lại lớn lên, bay lên trên không trung, hóa thành từng vòng ánh sáng chói mắt mặt trời, trong mặt trời bay ra từng con Tam Túc Kim Ô, lưng cõng mặt trời, bay lên trên không trung.

Những Kim Ô này có thực lực cường đại, chúng vỗ cánh, mở ra không gian chui vào, ẩn nấp ở sâu bên trong không gian, quan sát tất cả động tĩnh nhỏ nhất. 

Đan Phượng Lai lại đứng ở trên đỉnh núi cách đó không xa, tất cả cảnh tượng Tam Túc Kim Ô thấy đều sẽ phản ánh rõ ràng ở trong đầu của hắn.

Lại thêm trên trời dưới đất đã bày ra thiên la địa võng, Tổ Vương Cung giống như giang sơn vững bền, bất kỳ kẻ nào lẻn vào cũng không để lừa gạt được hắn!

Hắn đề phòng xung quanh, bên tai nghe thấy giọng nói của Tần Mục truyền đến, cho dù là hắn vô tình nghe được cũng thấy say mê, thầm nghĩ: 

- Ôn thần này quả thật có vài phần cách nhìn độc đáo, pháp môn này của hắn cảm ngộ lực Thiên Hà mở ra Thiên Hà thần tàng, quả thật có thể thực hiện được. Nếu thiên phú đủ cao, thật sự có thể mở ra Thiên Hà thần tàng. Tuy nhiên trước lúc đó, cần phải phế bỏ Thần Kiều thần tàng trước... Không tốt!

Đột nhiên tâm thần hắn đại loạn, trên trán có mồ hôi lạnh không ngừng rơi xuống:

- Việc lớn không tốt! Pháp môn của hắn là cần phải phế bỏ Thần Kiều thần tàng! Hắn ở đây truyền đạo, là muốn diệt đạo chính thống của Tổ Vương Cung ta! 

Hắn phi thân lên, lớn tiếng quát:

- Mục Thiên Tôn dùng tà thuyết mê hoặc người khác, không ai được nghe nữa!

Giọng nói của hắn lớn đến cực điểm, thoáng cái át cả giọng nói của Tần Mục. 

Tần Mục cười ha ha, đứng dậy, thản nhiên nói:

- Vì sao Tinh Quân nói như vậy? Công pháp của ta thế nào lại là tà thuyết mê hoặc người khác?

Sắc mặt của Đan Phượng Lai tái mét, bay tới Lâm Uyên Đài, quát: 

- Mục Thiên Tôn chính là kẻ đứng đầu phản tặc hạ giới, yêu nghiệt cải cách, hắn dạy cho các ngươi là yêu pháp, tà pháp, không được nghe! Quen hết lời của hắn đi! Ai dám tu luyện, ta lại lập tức giết chết người đó!

Dưới Lâm Uyên Đài, các đệ tử Tổ Vương Cung đông nghìn nghịt, vừa nghe hắn nói vậy, tất cả đều ngơ ngác nhìn nhau, chẳng biết tại sao Đại Nhật Tinh Quân đột nhiên trở nên nghiêm khắc như vậy.

Một thiếu niên cười nói: 

- Sư huynh, ta cảm thấy Thiên Hà thần tàng của Mục Thiên Tôn đúng là có thể thực hiện được, nếu có thể huỷ bỏ Thần Kiều, mở ra Thiên Hà, ở cảnh giới tương đồng thực lực của chúng ta chỉ sợ tăng lên gấp bốn, năm lần so với lúc trước!

Hắn còn chưa kịp nói xong, Đan Phượng Lai giơ tay lên chộp tới, người thiếu niên kia không tự chủ được bay lên, rơi vào trong tay hắn, bị hắn nắm lấy cổ.

- Ta nói như thế nào? Đây là tà pháp, yêu pháp! 

Đan Phượng Lai ném mạnh một cái, khiến người thiếu niên kia ngã trên mặt đất, trong miệng của người thiếu niên kia phun ra máu tươi, không biết gãy bao nhiêu cái xương.

Đan Phượng Lai đang muốn tiếp tục nói, đột nhiên trên bầu trời có từng vết máu chảy ra.

Sắc mặt hắn biến đổi kịch liệt, hắn biết có người lẻn vào sâu bên trong không gian Tổ Vương Cung, giết chết phân thân của mình! 

Trên bầu trời, máu chảy càng lúc càng nhiều, tốc độ phân thân của hắn chết càng lúc càng nhanh, nhưng hắn thậm chí lại không thể nhìn thấy được kẻ địch là ai!

- Người tới là tồn tại cảnh giới Đế Tọa, thậm chí nói không chừng là một vị Thiên Tôn!

Trên trán của Đan Phượng Lai xuất hiện mồ hôi lạnh, nhưng vào lúc này, trên bầu trời có ánh sáng phun mạnh ra ngoài, thân thể to lớn của Tổ Thần Vương xuất hiện ở giữa không trung, trầm giọng nói: 

- Mục Thiên Tôn, có người đến đây giết ngươi. Tổ Vương Cung không phải là chỗ để cho ngươi ở lại lâu, vẫn mong đạo huynh nhanh chóng rời đi, ta thay đạo huynh ngăn cản thích khách!

Tần Mục chào nói:

- Thần Vương, lần đầu gặp mặt, làm gì có đạo lý lại đuổi khách đi? 

Tổ Thần Vương trả lễ, thấp hơn nửa tay, tỏ vẻ địa vị của mình thấp hơn so với Tần Mục, nói:

- Kẻ địch mạnh xâm nhập, ta rất khó bảo vệ được đạo huynh chu toàn, đạo huynh mau chóng rời đi, để tránh bản thân gặp phải bất trắc, cũng sẽ liên lụy đến Tổ Vương Cung ta. Phượng Lai, tiễn khách.

Sắc mặt của Đan Phượng Lai tái mét, giơ tay lên nói: 

- Thiên Tôn, mời!

Tần Mục cùng mọi người đứng dậy rời đi.

Đan Phượng Lai dẫn đám người Tần Mục ra khỏi Tổ Vương Cung, sắc mặt vẫn tái mét, cười lạnh nói: 

- Mục Thiên Tôn, cũng không phải là Tổ Vương Cung ta muốn đuổi ngươi đi, mà thật sự có kẻ thù bên ngoài xâm nhập, ý định giết ngươi hãm hại Tổ Vương Cung ta!

Tần Mục cảm ơn, nói lời đầy ẩn ý:

- Tinh Quân, làm sao ngươi biết là kẻ thù bên ngoài xâm nhập? Có lẽ là kẻ địch bên trong cũng không chừng. 

Đan Phượng Lai hơi ngẩn người ra, nhìn theo bóng dáng hắn đi xa, đột nhiên bản thân tỉnh ngộ lại, lập tức quay về Tổ Vương Cung, trực tiếp chạy về phía Lâm Uyên Đài.

Hắn còn chưa vọt tới Lâm Uyên Đài, lại nhìn thấy được mấy bộ thi thể, đó là thi thể sư đệ sư muội của hắn.

Trong lòng Đan Phượng Lai run lên, điên cuồng xông về phía trước, dọc đường đi hắn nhìn thấy thi thể càng lúc càng nhiều, khi đến trên Lâm Uyên Đài, chỉ thấy những sư đệ sư muội vừa mới ở đây nghe giảng, bao gồm cả người thiếu niên bị hắn ném ngã, gãy mấy cái xương cũng chết ở nơi đó! 

Tổ Thần Vương đang đứng ở trên Lâm Uyên Đài, lặng lẽ nhìn hắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.