Chương trước
Chương sau
Trong chớp nhoáng này, cho dù là Tần Mục cũng không khỏi cảm thấy da đầu tê dại, giống như rơi xuống vực sâu!

Cho dù hiện nay, cảnh giới Thiên Đình trước sau vẫn không trọn vẹn không được đầy đủ, nhưng cảnh giới Thiên Đình dù sao cũng là cảnh giới cao, cho dù là cảnh giới không trọn vẹn không hoàn chỉnh cũng vô cùng khủng khiếp.

Tuy nhiên, U Thiên Tôn chưa chắc sẽ là đối thủ của người thần bí trên mặt biển kia. 

Những năm gần đây Thiên Đình vẫn luôn cướp đoạt các loại công pháp Đế Tọa, dự định tập hợp tất cả công pháp Đế Tọa chế tạo ra công pháp Thiên Đình hoàn chỉnh, cho dù đến nay không thể thành công chế tạo ra công pháp Thiên Đình hoàn chỉnh, nhưng dù sao bọn họ đã tích lũy rất nhiều công pháp.

U Thiên Tôn từ lâu đã nhảy ra ngoài vòng quyền lực Thiên Đình, đến U Đô.

Mặc dù trong lịch sử cường giả Đế Tọa chết trận cũng không phải là số ít, có vài cường giả Đế Tọa sau khi chết, hồn phách trở về U Đô, U Thiên Tôn ở trong U Đô cũng có khả năng nhận được không ít công pháp Đế Tọa. Nhưng rất lâu tác dụng của U Đô lại bị Thiên Đình không ngừng suy yếu, ví dụ như Thiên Đình lệnh cho Hắc Đế Âm Thiên Tử chế tạo ra Minh Đô, dụng ý không chỉ là khiến Thổ Bá suy yếu, cũng là muốn chặn đường một phần hồn phách tồn tại Đế Tọa đã chết. 

Cứ như vậy, cảnh giới công pháp Thiên Đình của U Thiên Tôn lại không có khả năng chế tạo ra được!

Lại thêm Thiên Đình chiếm tài nguyên thật sự quá nhiều, thuật số kinh điển của Đạo tổ Đạo môn thôi diễn ra các loại đại đạo phù văn Cổ Thần, U Thiên Tôn không có những đại đạo phù văn Cổ Thần khác, lại không thể nào là đối thủ của người thần bí trên biển.

Giờ lại có thêm một vị Thiên Tôn khác hạ xuống! 

Trên trán Tần Mục xuất hiện mồ hôi lạnh.

Hắn vốn cho rằng mình đáp ứng sẽ cứu Cổ Thần Thiên Đế, nếu Cổ Thần Thiên Đế ra tay, xé rách Thiên Đình lại dễ dàng như trở bàn tay.

Chỉ có điều hắn không nghĩ tới, U Thiên Tôn sẽ quan tâm tới an nguy của hắn, không tiếc tự mình ra tay như vậy! 

Trong lòng hắn thấy cảm động, nhưng hắn lại lo lắng cho an nguy của U Thiên Tôn.

U Thiên Tôn và người thần bí trên mặt biển gần như đồng thời bạo phát, U Thiên Tôn nhấc đèn bão lên, nặng nề vỗ một cái xuống phía dưới, lập tức biển trời biến sắc, toàn bộ Dao Hải giống như đột nhiên lật lại một vòng, trong phút chốc Dao Hải biến mất khỏi Thiên Đình, xuất hiện ở trong một thế giới tối tăm mênh mông.

Thiên Đình Dao Đài, Dao Hải bị hắn cứng rắn kéo vào trong U Đô! 

Trong cùng lúc đó, người thần bí trên mặt biển kia cũng ra tay, phía sau lưng hắn có từng tòa Thiên Cung nối liền trời đất, ầm ầm ầm lần lượt xuất hiện, hình thành một mảnh Thiên Đình mênh mông!

Cùng lúc đó, một bóng dáng khác xuất hiện ở trên mặt biển Dao Hải U Đô, phía sau có ánh sáng bắn ra, từng tòa Thiên Cung san sát hiện lên, đó cũng là Thiên Đình không trọn vẹn không hoàn chỉnh.

Hai đại Thiên Tôn đồng thời nhấc chân, nặng nề giẫm lên trên mặt biển Dao Hải, không gian rung chuyển kịch liệt, ép tới Dao Hải không ngờ lại một lần nữa trở lại trong Thiên Đình! 

- U Thiên Tôn tuyệt đối không có cách nào đồng thời ngăn cản được hai người này!

Tần Mục kiên quyết ra tay, mạnh mẽ xóa bỏ thần thức của vật chủ trên tế đàn này, lập tức bỗng nhiên đứng dậy, trong mi tâm có một đường ánh sáng bắn ra.

Trong lòng đám người Tề Cửu Nghi, Vân Tiệm Ly nhất thời kinh sợ, không rõ ý của hắn, còn tưởng rằng Tần Mục ăn tim hùm gan báo, lại muốn ra tay về phía hai vị Thiên Tôn kia. 

Không ngờ, thần quang trong con mắt thứ ba tại mi tâm của Tần Mục lại chiếu về phía Vân Sơ Tụ, càng thêm khiến cho hai người không hiểu nổi.

Đạo ánh sáng ở mi tâm của Tần Mục bắn ra, một cái quan tài xuất hiện ở dưới chân Vân Sơ Tụ, Vân Sơ Tụ kinh sợ hô lên một tiếng, vội vàng lui lại hai bước.

Tần Mục phất tay áo, cái quan tài này bịch một tiếng mở ra, trong quan tài có thần quang dày. 

Trong lòng Vân Sơ Tụ thầm giật mình, nhìn thấy được thi thể trong quan tài.

Tần Mục đi nhanh đi về phía quan tài, trầm giọng nói:

- Nếu U Thiên Tôn không chống đỡ được, như vậy ta lại phải thi triển ra Khiên Hồn Dẫn, triệu hội hồn phách của chủ nhân thi thể này, giúp nàng tạo lại thần hồn, khiến cho nàng sống lại! 

Vân Sơ Tụ liếc nhìn hắn, ánh mắt Tần Mục vừa vặn nhìn lại về phía nàng.

Ánh mắt hai người đối diện, Vân Sơ Tụ cười ha hả nói:

- Đại pháp sư quả nhiên là đại pháp sư. 

Nàng nói ra những lời này xong lại không lên tiếng nữa, nhưng vào lúc này, không trung lại một lần nữa rung chuyển kịch liệt, lại có một vị Thiên Tôn hạ xuống, khí thế bạo phát, Thiên Cung liên tiếp hiện lên, đạo âm chấn động không dứt!

Tuy nhiên vị Thiên Tôn này lại không phải nhằm vào U Thiên Tôn, không ngờ là nhằm vào hai vị Thiên Tôn kia.

Hai vị Thiên Tôn kia đều giật mình, bọn họ cảm thấy khó có thể tin nổi. 

Tuy nhiên bọn họ đều che giấu diện mạo thật của mình, không muốn cõng trên lưng tội danh sát hại Mục Thiên Tôn, bởi vậy lúc này bọn họ cũng nhìn không ra Thiên Tôn vừa tới này đột nhiên là ai.

Tần Mục thở phào nhẹ nhõm, hắn đóng lại quan tài, đưa quan tài về đại lục chữ Tần trong mắt mình, khẩn trương quan sát thế cục.

Vân Sơ Tụ đi tới bên cạnh hắn, cùng hắn theo dõi thế cục trên Dao Hải, tiếng như muỗi kêu nói: 

- Ngươi biết ta là ai?

Tần Mục khẽ gật đầu, giọng khẽ vô cùng:

- Biết. Trên quỷ thuyền, ta đã từng giúp nương nương chiêu hồn. 

Vân Sơ Tụ bật cười:

- Bản cung vẫn luôn suy đoán người chiêu hồn bản cung từ mấy chục vạn năm trước là ai, sau lại nghe nói có một vị đại pháp sư vạn kiếp bất diệt, bản cung lại suy đoán người kia là ngươi, quả nhiên là ngươi.

Tần Mục cười ha ha. 

Vân Sơ Tụ cúi đầu, lộ vẻ xấu hổ khiếp sợ, lắc lắc vạt áo của mình, thoạt nhìn giống như thiếu nữ rơi vào mối tình đầu, nói nhỏ:

- Cất thi thể của muội muội ta đi, bằng không ta không tha cho ngươi! Cổ Thần khác cần phương pháp tạo hồn của ngươi, nhưng bản cung không cần, bản cung có hồn phách hoàn chỉnh, hơn nữa đã thoát ra khỏi sự ràng buộc thân thể của Cổ Thần!

Trong lương đình, Tề Cửu Nghi và Vân Tiệm Ly nhìn thấy một cảnh tượng như vậy, trong lòng không nhịn được dâng lên từng trận chua xót khổ sở. 

Mặc dù Vân Tiệm Ly biết nữ tử này không có ý tốt, nhưng trong lòng vẫn không khỏi dâng lên một vị chua, có chút đố kị.

Bọn họ lại không nghĩ tới, Tần Mục và Vân Sơ Tụ căn bản không phải đang nói chuyện yêu đương, ngược lại còn vô cùng nguy hiểm đáng sợ!

Tần Mục chỉ là nắm được điểm yếu của Vân Sơ Tụ, tính sử dụng việc làm sống lại Nguyên Mỗ phu nhân tới uy hiếp nàng mà thôi. 

- Vân Sơ Tụ cho dù giúp đỡ Tần Mục thoát khỏi tình cảnh khốn cùng, nhưng đồng dạng cũng đang uy hiếp hắn.

Tuy nhiên, Tần Mục cuối cùng lại có thể mượn điều này xác nhận một suy đoán trong lòng mình, đó chính là muội muội của Đế Hậu nương nương, Nguyên Mỗ phu nhân quả thật đã chết, hơn nữa chính là chết ở trong tay của Đế Hậu nương nương.

Thời đại Long Hán, sự kiện Đế Hậu bị tập kích là một câu đố lớn, hiện tại đã có thể kết án. 

Nhưng đồng thời hắn còn chút nghi vấn, đó chính là vì sao trâm gài tóc của Lăng Thiên Tôn lại cắm ở trên gáy của Nguyên Mỗ phu nhân?

Căn cứ suy nghĩ của Tần Mục, năm đó Đế Hậu nương nương đã cùng Thiên Minh đạt được hiệp nghị, lúc về hương thăm viếng nàng kích động Long Bá quốc tạo phản, bao vây chặt chẽ Quy Khư.

Thiên Đế phái ra Vũ Lâm Quân cứu viện, Đế Hậu nương nương ở trước mặt Ngụy Tùy Phong, tạo ra một người Đế Hậu nương nương khác để tập kích Đế Hậu nương nương giả, khiến cho người đời cho rằng người chết là mình. 

Thật ra, đó là nàng giết chết Nguyên Mỗ phu nhân, nàng lại thoát thân, chế tạo ra biểu hiện giả dối là mình đã chết.

Sau đó, Lăng Thiên Tôn ra tay, khiến tất cả Vũ Lâm Quân chứng kiến chuyện này cùng lâu thuyền của bọn họ biến thành quỷ thuyền, chế tạo ra sự kiện Vũ Lâm Quân xuyên qua, xóa đi tất cả dấu vết đó.

Lúc này, thi thể của Nguyên Mỗ phu nhân sợ rằng vẫn chưa bị đặt ở trong hai bông hoa Tịnh Đế tại Quy Khư, nguyên thần của Đế Hậu ở trong thi thể của Nguyên Mỗ phu nhân, trở về Thiên Đình, tuyên bố với mọi người Đế Hậu vẫn chưa chết. 

Cổ Thần Thiên Đế yêu thích Nguyên Mỗ phu nhân có thừa, sẵn lòng giúp đỡ Nguyên Mỗ phu nhân giấu diếm nàng không phải là Đế Hậu thật sự, nhưng không ngờ người trong cơ thể của Nguyên Mỗ phu nhân lại là Đế Hậu thật sự.

Lại như vậy, Đế Hậu nương nương trừ đi muội muội không nghe lời mình, đồng thời hoàn thành quá trình thay thế.

Sau đó, nàng cùng Lăng Thiên Tôn cùng nhau tính kế, chế tạo ra Tuyệt Vô Trần, sử dụng Tuyệt Vô Trần đi mưu hại Cổ Thần Thiên Đế, giết chết hai kẻ cẩu nam nữ phản bội mình! 

Sau khi diệt trừ Cổ Thần Thiên Đế, nàng cùng Vân Thiên Tôn, Hạo Thiên Tôn lập tức phi thân xông về phía Thiên Đình, chuẩn bị cướp đoạt thân thể Thiên Đế, về phần cuối cùng ai đoạt được thân thể của Thiên Đế vậy thì không được biết.

Tần Mục xâu chuỗi tất cả chuyện này lại, chỉ còn lại có trâm gài tóc của Lăng Thiên Tôn tại sao lại cắm ở gáy của Nguyên Mỗ phu nhân là điều hắn vẫn chưa hiểu được.

- Chẳng lẽ Lăng Thiên Tôn muốn diệt trừ Đế Hậu nương nương nên sử dụng trâm gài tóc giết chết Đế Hậu, không ngờ Đế Hậu cao cờ hơn, trái lại nhân cơ hội thoát khỏi thân thể này? 

Trong lòng Tần Mục có suy đoán, tuy nhiên cái này có phải là chân tướng trong lịch sử hay không, vậy thì hắn không bao giờ biết được.

Trên Dao Hải, bốn vị Thiên Tôn đối chọi, cục diện vô cùng áp lực, khiến cho đám người trên hải đảo gần như không có cách nào thở nổi.

Trên hải đảo ngoại trừ bọn họ ra, còn có rất nhiều cung nữ, những cung nữ này đều tập chung một chỗ, cho dù các nàng đều là thần nữ, có người còn là chủng tộc Bán Thần, huyết mạch không tầm thường, nhưng nếu bốn lớn Thiên Tôn ra tay, bọn họ không có bất kỳ đường sống! 

- Thúc Quân, bây giờ ngươi đó có thể thấy được thân phận của chúa sáng thế này hay không?

Tần Mục phát động thần thức, hỏi thăm khối thịt tròn lớn trên tế đàn Thái Sơ Nguyên Thạch kia, nói:

- Giao dịch của ta với ngươi đã hoàn thành. 

Chúa sáng thế chính là Thiên Tôn thứ ba xuất hiện ở trên Dao Hải.

Người này chính là chúa sáng thế tiền sử ẩn nấp ở trong Thiên Đình, cũng là người hạ đại chú huyết mạch cho hậu đại Vân Thiên Tôn!

Hắn đến, phá tan cân bằn giữa U Thiên Tôn cùng người thần bí kia, khiến cho U Thiên Tôn không thể không xuất thủ trước. 

Trên tế đàn, khối thịt tròn lớn đã hóa thành một con mắt to, mượn ánh mắt của Tần Mục quan sát người kia.

Thân thể của vị Thiên Tôn kia rất khổng lồ, gương mặt bị bao phủ ở trong ánh sáng, không có cách nào nhìn thấy rõ mặt hắn.

- Không hoàn thành, ta không nhìn thấy rõ mặt hắn. 

Thúc Quân nói.

Tần Mục cười lạnh nói:

- Ta giúp ngươi tìm được chúa sáng thế này, giao dịch đương nhiên đã hoàn thành! Về phần ngươi không nhìn thấy rõ mặt hắn là do bản lĩnh của ngươi không tốt, không có liên quan gì đến ta! 

Thúc Quân lạnh lùng nói:

- Cũng không phải là bản lĩnh của ta không tốt, mà bản lĩnh của ngươi không tốt! Ta là mượn mắt của ngươi nhìn hắn, không nhìn ra khuôn mặt của hắn là vì tu vi thực lực của ngươi quá yếu, không có cách nào nhìn thấu được thần quang trên mặt hắn! Không biết hắn là vị Thiên Tôn Thiên Đình nào, giao dịch của ngươi với ta lại chưa xong thành.

Tần Mục phẫn nộ không thôi. 

Lúc này, bốn vị Thiên Tôn đối chọi lại hình thành cân bằng cổ quái, ai cũng không có khả năng động thủ trước.

- U Thiên Tôn từa xa đến, không nghĩ tới lại làm cho Thiên Đình ta phát sinh nội đấu.

Đột nhiên, thiên ngoại có một âm thanh vang dội truyền đến, một thần nhân mi trắng râu bạc trắng mắt trắng, toàn thân là ánh sáng vạn trượng từ trên cao hạ xuống, sau đầu hắn có vô số tầng hào quang lượn lờ, cười ha ha nói: 

- Các ngươi che giấu gương mặt, không dám hiện ra thân phận thật sự, nhưng Tổ Thần Vương ta không sợ. Ta ngay cả lão phụ Thiên Công cũng muốn giết chết, nói gì chính là một Mục Thiên Tôn?

Trong không trung có một mảnh sáng ngời, một ánh sáng vô cùng khổng lồ từ trên cao hạ xuống, đánh vào trên mặt biển Dao Trì, ánh sáng rung chuyển không ngừng, tiếp theo là một Thiên Công tóc trắng xoá xuất hiện ở trên mặt nước, thân thể chậm rãi đứng lên, càng lúc càng cao, càng lúc càng lớn.

- Lão nhân... 

Tổ Thần Vương nhìn thấy được Thiên Công hạ xuống, mí mắt giật lên kịch liệt vài cái.

Thiên Công im lặng không nói.

Nhưng vào lúc này, không gian lắc lư kịch liệt, lại có một vị Thiên Tôn đến, che giấu diện mạo chân thật của mình, cười ha ha nói: 

- Thiên Công đường xa đến, thật vẻ vang cho Thiên Đình ta.

Thế cục lại một lần nữa mất thăng bằng.

Thiên Công hừ một tiếng, giọng nói như sấm cuồn cuộn ra, nói: 

- Thổ Bá, ngươi còn muốn ngồi xem?

Trong lòng mọi người nhất thời kinh sợ, nhưng thấy sâu bên trong Dao Hải có khí đen cuồn cuộn, tiếp theo mặt biển rộng tách ra, Thổ Bá với hai cái sừng cắm thẳng vào mặt biển, từ từ bay lên!

- Thổ Bá không ngờ cũng không ngồi yên! 

Trong lương đình, Vân Tiệm Ly đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, nói nhỏ:

- Người tới càng nhiều, chúng ta lại càng an toàn. Bởi vì nếu những người này động thủ, thắng bại khó có thể nói được, cho dù là Thiên Đình đều sẽ bị đánh đến mức vỡ nát! Bọn họ không sẽ động thủ!

Tề Cửu Nghi cũng thở phào nhẹ nhõm, khẽ nói: 

- Nhưng Thiên Đình lại sẽ vì vậy mà phân ra.

- Thổ Bá và Thiên Công dắt tay nhau đến, vì sao không còn sớm thông báo một tiếng?

Lại có một vị Thiên Tôn đi tới, xuất hiện ở trên Dao Hải, gương mặt hắn cũng được che đi. 

Hắn còn chưa dừng bước lại, đột nhiên có ánh lửa hừng hực, Nam Đế Chu Tước đi tới, xuất hiện ở giữa mấy tồn tại, trong tay nàng cầm một đóa hoa đào, cười tủm tỉm nói:

- Các vị, bản lĩnh của ta yếu hơn so với các ngươi, nhưng ta chỉ tới đưa một thứ, không phải muốn nhúng tay chuyện giữa các ngươi.

Nàng cắm đóa hoa đào này ở trên mặt biển, đột nhiên có vô số rừng đào hiện lên, vạn dặm rừng đào che chắn mặt biển Dao Hải. 

Trong rừng đào, cung điện hiện ra, có mấy thiếu nữ cầm đèn lồng, treo đèn lồng đọng ở dưới mái hiên, sau đó trở lại trong cung.

Tần Mục thở phào nhẹ nhõm, Nguyệt Thiên Tôn cũng tới.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.