Phân thân của Thiên Công và Dung Nham Thổ Bá vẫn trầm mặc, lão phật và Xích Hoàng ngồi ở bàn đá bên cạnh, thản nhiên uống trà, thỉnh thoảng híp mắt cười nhìn qua.
Đại Nhật Tinh Quân thành thật ngồi ở một bên, cúi đầu cầm chén trà, trong mỏ chim thỉnh thoảng phun ra một ngọn lửa nhỏ, thầm nói:
- Ta cái gì cũng không biết, đừng tới hỏi ta. Ta chết sớm, hơn nữa còn bởi vì biết được quá nhiều, bị trúng một mũi tên từ phía sau lưng...
Lão đầu râu bạc không ngừng ho khan, liếc nhìn về phía Thổ Bá, lại nhìn Tần Mục, cuối cùng không nhịn được, nói:
- Tần gia tử, ta với Thổ Bá thương lượng trước một chút.
Tần Mục khẽ gật đầu.
Thiên Công cùng Thổ Bá đi tới phía xa, tránh bọn họ, khẽ nói:
- Đạo hữu, hiện tại nên làm cái gì?
Thổ Bá nói:
- Ngươi kiến thức rộng rãi, ngươi tới nói đi.
Thiên Công nói:
- Tất cả người chết cuối cùng đều chạy đến chỗ ngươi, ngươi biết nhiều nhất.
Thổ Bá không nói lời nào.
Thiên Công bất đắc dĩ, chỉ đành phải nói:
- Vừa rồi, nha đầu Yến Khấp Linh đã nói rõ, bảo tiểu tử này đề phòng chúng ta, gây xích mích quan hệ. Nếu chúng ta không thổ lộ chút bí mật, trong lòng tiểu tử này khẳng định có mâu thuẫn.
Thổ Bá buồn bực nói:
- Ta biết không nhiều.
Thiên Công tức giận tới mức cười ngược:
- Ngươi làm cũng làm rồi, còn biết không nhiều? Có tin ta chọc ra hết những chuyện ngươi đã làm hay không? Hiện tại thế đạo này, Nguyên Giới phá phong, ngay cả Địa Mẫu thật giả đều nhảy ra. Thiên Minh, Thiên Đình, thậm chí Thiên Đế viễn cổ, hết cái này tới cái khác lần lượt nhảy ra ngoài, rõ ràng là muốn cho thiên hạ đại loạn, sau đó thu lưới bắt cá! U Đô và Huyền Đô của chúng ta, ngươi cho rằng có thể giữ được sao?
Thổ Bá im lặng một lát, nói:
- Ta đồng ý nói cho hắn biết một ít bí mật, nhưng chuyện liên quan đến chúng ta lại không thể nói ra hết được.
Lúc này Thiên Công mới thở phào một hơi:
- Ngươi nói hay là ta nói?
- Ta kín miệng, để ta nói.
Thổ Bá nói.
Hai người vòng trở lại, Tần Mục mong đợi nhìn bọn họ.
Lão phật và Xích Hoàng ở cạnh bàn đá cũng không nhịn được vểnh tai, rất chờ mong.
Đại Nhật Tinh Quân vốn không dám nghe, dự định rời đi, chỉ là trong lòng thật sự hiếu kỳ, kiên trì lưu lại, thầm nghĩ:
- Ta đã chết, ta khiếp sợ cái gì?
Phía xa, hài nhi đầu to Tần Phượng Thanh rón rén đi ra khỏi dãy núi chữ Tần, đôi lỗ tai đột nhiên trở nên vô cùng khổng lồ, dựng thẳng lên còn cao hơn đỉnh núi, nghiêng tai nghe bọn họ nói.
Thiên Công ho khan một tiếng, cũng không nói lời nào, nhìn Dung Nham Thổ Bá. Dung Nham Thổ Bá im lặng một lát, đột nhiên mở miệng, không nhanh không chậm nói:
- Thiên Đế của Long Hán Thiên Đình quả thật đã chết.
Trong lòng Tần Mục chấn động mạnh, mong đợi nhìn hắn.
Phía xa, giọng nói của hài nhi đầu to truyền đến, kêu lên:
- Đại Thổ Bá, ở chỗ nào có thể ăn được hồn phách của Thiên Đế? Có phải bị ngươi giấu rồi không? Ta đã biết được ngươi vẫn giấu không ít thứ tốt!
Thổ Bá nhìn thấy được ánh mắt mong đợi của mọi người, do dự một lát, nói:
- Chỉ những điều này thôi. Thiên Công, miệng ta rất kín, không muốn nói cái gì, e sợ sẽ bị bọn họ nói là lời nói khách sáo, vẫn là ngươi tới đi.
Tần Mục hoài nghi, mong đợi nhìn về phía lão đầu râu bạc.
Thiên Công đầu lớn như cái đấu, tức giận tới mức cười ngược:
- Ngươi không phải miệng kín, ngươi chính là muốn để cho ta nói ra mà thôi! Được rồi, ta tới thì ta tới! Thiên Đế của Long Hán Thiên Đình trong lúc chuyển thế cưới một nữ tử đã bị mưu hại!
Lão phật phun một miệng trà tới trên mặt của Đại Nhật Tinh Quân đối diện, Đại Nhật Tinh Quân dại ra, không chú ý tới việc lau nước trên mặt, hắn vốn là một nguyên thần nóng vô cùng, thoáng cái nước trà ở trên mặt hắn đã bốc hơi lên, hóa thành một mảnh sương trắng lượn lờ dâng lên.
Ba cái đầu của tư duy Xích Hoàng cùng trợn tròn hai mắt, có chút mê man.
Tần Mục lắp bắp nói:
- Thiên Đế là chuyển thế cưới một nữ tử mà chết? Là muội muội của Đế hậu nương nương sao?
- Không phải.
Thiên Công thở dài, nói:
- Bệ hạ anh minh thần võ, hơn nữa là người có mưu lược hơn người. Bất kỳ ai trong ba người ta, Thổ Bá, Địa Mẫu cũng đấu không lại hắn, đều bị hắn nắm bím tóc. Hắn làm sinh mạng đầu tiên ở trong vũ trụ, bản lĩnh lại cao, thủ đoạn hơn người, ta bội phục hắn sát đất. Nhưng hắn chỉ có một nhược điểm, chính là háo sắc.
Thổ Bá ho khan một tiếng.
Thiên Công bất mãn nói:
- Cái này có thể nói, không có quan hệ gì. Hơn nữa, thời điểm Thiên Đình thành lập Mục Thiên Tôn đã ở, biết một ít tin tức, hắn chắc hẳn có thể nhìn ra được tính cách của bệ hạ.
Sắc mặt Tần Mục cổ quái, nói:
- Ta biết Thiên Đế vì ngủ muội muội của Đế hậu, chuyển thế một lần, bởi vì lần chuyển thế kia mới có Hạo Thiên Tôn. Chuyện về sau ta lại không biết.
Thiên Công tiếp tục nói:
- Sau đó Ngự Thiên Tôn chết, chuyện huyên náo rất lớn, chủng tộc hậu thiên xúc động phẫn nộ, đều la hét ầm ĩ muốn xử tử Hạo Thiên Tôn, còn có mấy vị Thiên Tôn dự định ám sát Hạo Thiên Tôn. Vì bảo vệ được Hạo Thiên Tôn, Thiên Đế chính thức cưới vị nương nương kia, rốt cuộc đạt được mong muốn, Hạo Thiên Tôn cũng bởi vậy trở thành nhi tử của vua chúa, lại không người nào dám cả gan động tới hắn.
Tần Mục trợn tròn hai mắt, thất thanh nói:
- Thiên Đế cưới tỷ muội Đế hậu?
Thổ Bá nặng nề ho khan một tiếng.
- Không có việc gì không có việc gì, chuyện này cũng có thể nói, ngươi không nên suốt ngày ho khan cắt ngang lời của ta.
Thiên Công nói:
- Người thường nói Cổ Thần vô tư, thật ra những lời này là sai. Cổ Thần không phải vô tư, mà sinh ra được đại đạo Cổ Thần vô tư, bởi vậy Cổ Thần thường thường theo ở nói, dựa theo nói chỉ thị làm việc, Cổ Thần nhưng thật ra là có tư tâm. Ví dụ như rất nhiều Cổ Thần vì thăm dò thoát khỏi ràng buộc của thiên địa đại đạo, đều đã thử chuyển thế, cũng sinh con đẻ cái. Còn có vài Cổ Thần vì dục vọng nhất thời, cùng rất nhiều nữ nhân sinh linh hậu thiên sinh, hình thành chủng tộc Bán Thần, cũng có vài Bán Thần là do Cổ Thần cùng Cổ Thần kết hợp sinh ra...
Thổ Bá không ngừng ho khan, nhắc nhở hắn nói:
- Đạo hữu, ngươi nói chuyện này để làm gì? Có tổn hại tới hình tượng của Cổ Thần. Ngươi nói thẳng vào chuyện chính là được.
Thiên Công không lưu tâm, nói:
- Từ khi ta đi tới trong phong ấn này, mỗi ngày đều bị thần tử U Đô ra sức đánh, hình tượng sớm đã không có. Nói một câu cũng không sao. Hơn nữa điều này liên quan tới chuyện ta sắp muốn nói, không nói rõ ràng, tiểu tử này lại còn muốn hỏi, còn không phải vẫn chọc ra sao.
Dung Nham Thổ Bá buồn bực nói:
- Bản thân ngươi có chút đúng mực, không nên suốt ngày học theo Đại Nhật Tinh Quân.
Đại Nhật Tinh Quân liền vội vàng gật đầu, nói:
- Ban đầu ta cũng không biết miệng ta lớn, mãi đến khi sau lưng ta trúng một mũi tên...
Thiên Công tiếp tục nói:
- Thiên Đế bệ hạ tâm cơ thâm trầm, những Cổ Thần chúng ta đấu không lại hắn. Long Hán năm đầu thành lập Thiên Đình, những Cổ Thần chúng ta dẫn đầu, đề cử hắn trở thành Thiên Đế, hắn trở thành Thiên Đế chúng ta cũng tâm phục khẩu phục. Lúc đó, chúng ta nghĩ là sinh linh hậu thiên và Bán Thần càng lúc càng nhiều, cần phải có cách thứ tới hạn chế những sinh linh này, để tránh mỗi ngày giết tới giết lui. Nhưng chúng ta lại không nghĩ đến, Thiên Đế quá cường thế, tâm cơ quá sâu. Chúng ta xem hắn là đạo hữu, hắn lại xem chúng ta là thần tử.
Trong lòng Tần Mục thoáng động, nhớ tới cảnh mình ở bên trong Sát Sinh đỉnh nhìn thấy được A Sửu.
Thiên Công nói:
- Tất cả Cổ Thần trên cơ bản đều bị hắn nắm nhược điểm gây khó dễ. Thổ Bá có nhược điểm ở trong tay hắn, ta cũng có, Địa Mẫu cũng có. Năm đó, huynh đệ cũ, đồng đạo cũ, ai có thể đấu thắng được hắn? Hắc hắc, ai mà không bị hắn gây khó dễ? Bất luận là Nguyên Đô hay U Đô, hoặc là Huyền Đô của ta, đều bị hắn xếp vào không biết bao nhiêu người, chúng ta lại không nhìn thấy được Thiên Đình.
Tần Mục nhớ tới những gì Ngự Thiên Tôn từng trải qua và hiểu biết của mình khi ở bên trong Sát Sinh đỉnh, hắn lặng lẽ gật đầu.
Thiên Đế tâm cơ thâm trầm, bất kể Địa Mẫu hay Thổ Bá Thiên Công, hay là là Cổ Thần khác, quả thật ai cũng đấu không lại hắn.
Địa vị của Thiên Đế chỉ biết càng lúc càng vững chắc, giang sơn không đổi, muôn đời tồn tại vĩnh viễn!
Nhưng vị đế hoàng này lại vẫn phải chết.
- Thật ra, sau khi Mục Thiên Tôn rời khỏi thời đại Long Hán, Bán Thần, sinh linh hậu thiên lại bắt đầu nhanh chóng phát triển, xuất hiện rất nhiều tồn tại cường đại. Bán Thần và sinh linh hậu thiên đang tiến bước, nhưng Cổ Thần lại tiến bước khó khăn, Cổ Thần không có cách nào học tập được ngoài đạo pháp thần thông của bản thân, chỉ có thể nghiên cứu đạo pháp của bản thân, nâng cao chính mình.
Thiên Công thở dài, nói:
- Đợi đến khi Bán Thần và sinh linh hậu thiên cũng không già không chết, tôn kính và sùng bái của bọn họ đối với Cổ Thần lại dần dần nhạt đi. Lão phật chính là người kiệt xuất lúc đó, nhưng lão phật cũng không phải là nhất vật xuất chúng trong Bán Thần và sinh linh hậu thiên.
Đại Phạm Thiên Vương Phật gật đầu nói:
- Bảy Thiên Tôn mỗi một người đều hơn ta rất nhiều.
- Lão phật không cần tự coi nhẹ mình, ngươi so với bọn họ chỉ kém một đường.
Thiên Công an ủi một câu, tiếp tục nói:
- Thiên Đế có chút kiêng kỵ sinh linh hậu thiên trong Nhân tộc, đối với Bán Thần thiên tài kiệt xuất cũng có chút kiêng kỵ, càng đề phòng nữ nhân của hắn. Vì vậy lại dâng lên rất nhiều tranh chấp, tiêu hao lực lượng của Bán Thần cùng sinh linh hậu thiên, hắn thậm chí ngầm đồng ý cho Bán Thần và Nhân tộc tự thành lập một Thiên Đình nhỏ, nhìn bọn họ giết tới giết lui. Vô Kỳ thái tử lúc đó có thế lực khổng lồ, Thiên Đế bệ hạ cố ý cho hắn cơ hội để hắn tạo phản, mượn cơ hội xử hắn, sau khi Vô Kỳ thái tử chết, Thiên Đế còn không buông tha, ban thưởng sau khi hắn chết họ Tà, là Tà Vô Kỳ, trấn áp ở trong U Đô.
Trong lòng Tần Mục thoáng động:
- Tà Vô Kỳ? Ta ở Ngọc Tỏa Quan Trung đã từng gặp hắn!
Thiên Công nói:
- Ban đầu, ta vốn cũng không biết tình hình cụ thể và tỉ mỉ về chuyện này, chỉ biết là Tà Vô Kỳ tạo phản bị giết, tin tức trong đó là do tiểu điểu nhi nói cho ta biết. Mãi đến trước đây không lâu, ta mới biết được, không ngờ là Thiên Đế cố ý cho Tà Vô Kỳ cơ hội tạo phản để xử tử hắn.
Đại Nhật Tinh Quân co cái cổ lại, vẻ mặt buồn bã giống như đưa đám.
Thiên Công nói:
- Nhân tộc và Bán Thần đấu, nữ nhân cũng không dám tạo phản làm loạn, Cổ Thần đều có nhược điểm ở trong tay hắn, giang sơn của hắn vững chắc. Ở thời đại kia, căn bản không có người nào có thể đối đầu với hắn, quá khứ không có, hiện tại không có, sau này cũng sẽ không có.
- Nhưng hắn lại chết.
Ánh mắt của Tần Mục chớp động nói.
Thiên Công im lặng một lát, nói:
- Tiểu điểu nhi vừa mới nói hắn chết sớm, thật ra là không đúng. Thiên Đế thật ra chết trước ngươi.
Lông vũ trên người Đại Nhật Tinh Quân dựng đứng, thất thanh nói:
- Không có khả năng! Ta chính là thừa lệnh Thiên Đế đi thảo phạt Vân Thiên Đế, sau đó từ phía sau trúng một mũi tên, ta có thủ dụ của Thiên Đế, không có khả năng!
Thiên Công thở dài, nói:
- Thật ra ngươi chết là chuyện sau đó. Thời điểm Bán Thần cùng Nhân tộc đấu tới ngươi chết ta sống, Nguyên Đô xuất hiện một tiểu mỹ nhân, nàng thật sự quá đẹp, thậm chí khiến cho ta cũng không khỏi đưa mắt nhìn tới trên người của nàng. Nàng, không có một chút khuyết điểm nhỏ nhặt nào, không có dính vào nửa hạt bụi. Mỹ sắc của nàng thậm chí khiến cho ta phải động phàm tâm...
Sắc mặt Tần Mục lộ vẻ cổ quái.
Sắc mặt lão phật và Xích Hoàng cũng cổ quái.
Thiên Công dừng lại một lát, nói:
- Sau đó, Thiên Đế lại chuyển thế. Hắn đương nhiên dám chuyển thế, chỉ có điều lần này chuyển thế cũng là lén lén lút lút chuyển thế, ai cũng không biết hắn chuyển thế vì ai, chuyển thế đến nơi nào, biến thành chủng tộc gì. Mãi đến có một ngày, trong Nhân tộc có một vị Thiên Tôn đi tới Huyền Đô, tìm được ta...
Tần Mục khẩn trương:
- Vị Thiên Tôn nào?
Thiên Công im lặng, vẫn nói ra, nói:
- Vân Thiên Tôn, lúc đó hắn đã là Vân Thiên Đế của Tiêu Hán Thiên Đình, hơn nữa, hắn còn là minh chủ Thiên Minh.
Thân thể của Tần Mục chấn động mạnh, ánh mắt dại ra.
- Vân Thiên Tôn tìm đến ta, nói có thể giải trừ cho ta cục diện bế tắc bị Thiên Đế khống chế, chỉ cần mỗi năm vào ngày nào đó, tháng nào đó, ta chỉ nhìny không nhúng tay vào là được.
Thiên Công nói:
- Ta không biết hắn muốn làm cái gì, lại đáp ứng. Mà vào lúc này, một vị Thiên Tôn khác đi tới U Đô, tìm đến Thổ Bá.
Hắn nhìn về phía Thổ Bá, nói:
- Đạo hữu có thể còn nhớ rõ là vị Thiên Tôn nào đi vào gặp đạo hữu hay không?
Thổ Bá nói:
- Tất nhiên nhớ. Hạo Thiên Tôn đứng đầu trong Bán Thần tới tìm ta trước, nói mỗi năm vào ngày nào đó, tháng nào đó, ta chỉ cần nhìn chuyện xảy ra trong Nguyên Đô, không cần nhúng tay vào, lại có thể giải quyết được chuyện khốn cùng của U Đô. Ta đáp ứng.
Thiên Công nói:
- Khi đó, Hạo Thiên Tôn là Hạo Thiên Đế của Long Tiêu Thiên Đình.
Tần Mục mờ mịt, lẩm bẩm nói:
- Hạo Thiên Tôn, Vân Thiên Tôn, bọn họ tại sao lại ở cùng nhau? Bọn họ không là kẻ địch sinh tử sao? Bọn họ một người đại biểu cho Bán Thần, một người đại biểu cho sinh linh hậu thiên, hơn nữa không phải giết đến ngươi chết ta sống sao?
- Đây cũng là điểm ta nghĩ mãi vẫn không hiểu được, cũng là chỗ ta cảm thấy đáng sợ.
Thiên Công lộ ra vẻ mê man và sợ hãi, khẽ nói:
- Sau đó, ngày đó thật sự đến. Cuộc giết chóc bắt đầu, người đầu tiên động thủ chính là Tuyệt Vô Trần, sau đó chính là Vân Thiên Tôn và Hạo Thiên Tôn lãnh đạo cường giả các tộc. Mãi đến lúc đó ta mới biết được, người bọn họ muốn giết chính là Thiên Đế, ta ngại vì lời thề, không có ra tay ngăn lại. Hơn nữa, ta cũng có chút sợ hãi Thiên Đế, trong nội tâm cũng hi vọng hắn chết. Thổ Bá đạo hữu cũng không có ra tay...
Tần Mục lắc lắc đầu, tay chân lạnh lẽo, khẽ nói:
- Còn có Địa Mẫu Nguyên Quân. Địa Mẫu Nguyên Quân nàng...
- Nàng cũng nhìn, không hề động tay.
Ánh mắt của Thiên Công có chút kỳ lạ, khẽ nói:
- Địa Mẫu còn phong tỏa bầu trời của Nguyên Đô, cành lá Nguyên Mộc ngăn cản bầu trời, khiến cho Thiên Đình không có cách nào nhìn tới chuyện đã xảy ra khi đó.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]