Chương trước
Chương sau
Thổ Bá nhìn mi tâm của hắn một lát, nói:

- Trong mi tâm của ngươi đương nhiên là thần tử U Đô, ta tự mình trấn áp làm sao có thể không biết được rõ ràng? Trên cái lá liễu này còn có phong ấn của Thiên Công, ngươi đã gặp Thiên Công, hắn giúp ngươi một lần nữa phong ấn thần tử U Đô đúng không? Chỉ có điều cổ quái chính là, ngươi vì sao có thể khống chế được lực lượng thần tử U Đô... 

Hắn vốn không có suy nghĩ tỉ mỉ, mà bây giờ suy nghĩ một lát, Tần Mục có thể điều động lực lượng thần tử U Đô, thật sự là một chuyện không thể hiểu nổi.

Theo Thổ Bá, Tần Mục sớm muộn sẽ bị thần tử U Đô đồng hóa, vừa rồi ở trước Ngọc Tỏa Quan đánh một trận, Tần Mục lại có thể phát ra lực lượng thần tử U Đô, hơn nữa còn có thể khiến cho lực lượng này trở lại phong ấn, phương diện này thật có chút mờ ám.

Tần Mục cười nói: 

- Tất nhiên là có người giúp ta.

Thổ Bá trầm ngâm, nói:

- Ta tiến vào xem thử là vị đạo hữu nào. 

Hắn đứng ở nơi đó bất động, trong đại lục chữ Tần, mặt đất đột nhiên dâng lên nham thạch nóng chảy, hóa thành một mảnh hồ nham thạch nóng chảy, trong hồ nham thạch nóng chảy xoay tròn, đôi sừng chín khúc xoay tròn từ trong nham tương từ từ dâng lên, tiếp theo là thân hình khổng lồ của Dung Nham Thổ Bá.

Thổ Bá trong nham thạch nóng chảy dừng xoay tròn, thân thể to lớn đi ra khỏi hồ nham thạch nóng chảy, mặt hồ lập tức khô cạn, nham thạch nóng chảy trên người của Thổ Bá không ngừng chảy xuống, đốt cháy một mảnh đất đai.

Hài nhi đầu to đang nhét đầu vào trong Sát Sinh đỉnh, đi xem trong đỉnh còn có thứ tốt gì, Xích Hoàng đang ở bên cạnh Đại Nhật Tinh Quân, say sưa nghe kể chuyện, Thiên Công lại trốn ở phía sau một ngọn núi. 

Dung Nham Thổ Bá liếc mắt nhìn ra xung quanh, không nhịn được kinh ngạc, mê man chớp chớp ba con mắt.

Đại lục chữ Tần là do hắn dùng một tòa đại lục bóng tối trong sừng của mình chế luyện thành phong ấn, hóa thành một khối ngọc bội, sau đó Tần Phượng Thanh nhiều lần chạy trốn, hắn không thể không gia tăng thêm phong ấn, đánh ngọc bội kia vào trong con mắt thứ ba của Tần Mục.

Tuy nói phong ấn là do hắn luyện ra, nhưng hiện tại trong đại lục phong ấn này không ngờ trở nên náo nhiệt như vậy, hắn thật sự không có nghĩ tới. 

Hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, hoa văn trên bầu trời cho thấy ba loại phong cách phong ấn khác nhau, một loại là phong ấn U Đô của hắn, một loại khác là phong ấn phật môn của Đại Phạm Thiên Vương Phật, còn có một loại lại Huyền Đô phong ấn.

- Đại Phạm Thiên Vương Phật.

Thổ Bá nhìn về phía vị phật lớn không trung này, gật đầu, Tần Mục đã từng đi qua hai mươi chư thiên phật giới, ma tính không khống chế được, đồng hóa hơn phân nửa Đại Phạm Thiên thành U Đô. 

Phương diện này có phong ấn của Đại Phạm Thiên Vương Phật chẳng có gì là lạ.

Hắn lại nhìn về phía Đại Nhật Tinh Quân, ánh mắt chuyển qua trên người Đại Nhật Tinh Quân.

Đại Nhật Tinh Quân đã sớm chết, đoán chừng mới vừa rồi bị bắt đến nơi đây. 

- Xích Hoàng.

Ánh mắt hắn rơi vào trên người Xích Hoàng:

- Xích Hoàng thời đại Xích Minh tìm được một tiểu vũ trụ dị dạng, tránh được Huyền Đô chiếu sáng, tránh được quản lý của U Đô, ta cũng tìm không được Xích Hoàng vùi thân ở nơi nào. Không nghĩ tới ở chỗ này nhìn thấy đạo hữu viễn cổ. 

Tư duy của Xích Hoàng vội vàng chào, nói:

- Đạo huynh, ta sử dụng bản thân tu bổ tiểu vũ trụ dị dạng kia, để cho tộc nhân cuối cùng của ta sống, lúc này đã hồn phi phách tán.

Dung Nham Thổ Bá nói: 

- Thời điểm ngươi sử dụng thần thức bất diệt thông báo với Minh Hoàng, ta nhận thấy được thần thức bất diệt của ngươi dao động.

Hắn quay đầu lại nhìn về phía Tần Phượng Thanh mới từ trong Sát Sinh đỉnh rút đầu ra, hài tử đầu to này trốn ở phía sau cái đỉnh lớn, dáo dác nhìn hắn, giống như là một con mèo khẩn cương cọ tay cọ chân chuẩn bị săn mồi.

Dung Nham Thổ Bá không lưu tâm, ánh mắt nhìn về phía đại lục chữ Tần sơn mạch, nói: 

- Huyền Đô đạo huynh cần gì phải trốn trốn tránh tránh chứ? Ta thấy đạo huynh rồi.

Lão đầu râu bạc từ phía sau núi đi ra, cười ha ha nói:

- U Đô đạo huynh, ta vẫn chờ ngươi đến đây, ngươi quả nhiên tới! Hiện tại, trong đại lục này có thể nói là tề tựu cao thủ trên trời dưới đất và nhân gian! 

Dung Nham Thổ Bá nhìn hắn, vẫn không nói gì.

Sắc mặt của Thiên Công thản nhiên, rất có khí phách của cao nhân thế ngoại, cho người ta một loại cảm giác cao thâm khó lường.

Qua một lúc lâu, gương mặt vô cùng nghiêm túc của Dung Nham Thổ Bá chậm rãi lộ ra vẻ tươi cười, dáng vẻ tươi cười càng lúc càng lớn, vị thần chỉ nắm giữ U Đô trong tay này cuối cùng không nhịn được cười ha hả, cười đến thở không nổi, hai tay chống lên đầu gối. 

Thiên Công đen mặt lại, lạnh lùng nói:

- Cười đủ chưa?

Tiếng cười của Thổ Bá dần dần nhỏ xuống, nghiêng đầu liếc mắt nhìn hắn, lại không nhịn được cười ha ha. 

Nhưng vào lúc này, hài nhi đầu to phía sau đỉnh cà cà tay chân, giống như con báo nhảy lên một cái, nhào tới trên lưng Thổ Bá:

- Bắt được ngươi! Ăn ngươi, ta có thể làm Thổ Bá!

Dung Nham Thổ Bá cuống quít rung người, cố gắng lắc cho hắn bay ra, nhưng làm thế nào cũng không thể thoát khỏi hắn, trong lòng thầm cả kinh, vội vàng vận chuyển pháp lực, lục địa dưới chân lập tức nóng chảy, hóa thành nham thạch nóng chảy. 

Dung Nham Thổ Bá chìm xuống phía dưới, hài nhi đầu to vẫn ghé vào trên người của hắn, ôm đầu hắn gặm.

Dung Nham Thổ Bá chìm vào trong hồ nham thạch nóng chảy, lại phát hiện trước sau không có cách nào quay về U Đô, trong lòng hắn có chút hoảng loạn, bất đắc dĩ từ dưới nền đất dâng lên, ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời.

Thiên Công không nhịn được thở dài, nói: 

- Đừng suy nghĩ nữa, lá liễu đã đậy lên, trừ khi phá phong ấn mới có khả năng chạy đi.

- Không thể ăn.

Hài nhi đầu to kia tháo Dung Nham Thổ Bá ra làm tám khối, lại mất đi hứng thú với hắn, chạy tới nghiên cứu Minh Hải bên trong Sát Sinh đỉnh. 

Từng mảnh tay chân dung nham của Thổ Bá ghép lại, hắn đứng dậy, nói:

- Hoặc từ bên ngoài bóc lá liễu ra, chúng ta cũng có thể chạy đi.

Thiên Công mừng rỡ, thúc giục: 

- Như vậy ngươi lại bạch trần lá liễu đi!

Dung Nham Thổ Bá im lặng.

Thiên Công hồ nghi nhìn hắn, Thổ Bá không nói lời nào, qua một lúc lâu, lúc này mới nói: 

- Đạo hữu, ngươi không nên nhìn chằm chằm vào ta như vậy.

Phân thân của Thiên Công thúc giục:

- Tại sao ngươi không bóc mảnh lá liễu này ra? 

Dung Nham Thổ Bá lại im lặng một lát, nói:

- Hắn cưỡi thuyền giấy của Phủ Quân, đã đến dương gian.

Phân thân của Thiên Công nghẹn họng nhìn trân trối, sau một lúc lâu thở hắt ra một hơi: 

- Ngươi bị tiểu tử kia lừa rồi. Chỉ có điều cũng không có vấn đề gì, ta ở chỗ này cũng có thể sống rất tốt. Hơn nữa, ở đây còn có rất nhiều bí mật có thể nghe, ngoại trừ khi đầu to tiểu quỷ phát giận, bị hắn đánh một trận, những chuyện khác ngược lại cũng không xấu.

Dung Nham Thổ Bá tiếp tục nhìn hắn, nói:

- Ngươi có rất nhiều cơ hội có thể rời đi, chỉ cần hắn lấy xuống lá liễu, ngươi lại có thể thoát thân rời đi, vì sao còn muốn ở chỗ này? 

Thiên Công im lặng.

- Huyền Đô rất mất mặt.

Hắn nói: 

- Trên cơ bản, Thần Ma trong Huyền Đô đều là thế lực của Thiên Đình. Cảnh ngộ của ta còn thê thảm hơn ngươi nhiều, cho nên so với ở Huyền Đô, ta càng thích ở đây hơn. Tiểu điểu nhi, ngươi mới vừa nói đến chuyện Đế hậu bị tập kích, vẫn chưa nói hết, chúng ta tiếp tục!

Đại Nhật Tinh Quân nhát gan nhìn Đại Nhật Tinh Quân, lại liếc nhìn về phía hài nhi đầu to, Thiên Công cười nói:

- Hiện tại Thổ Bá ở đây, chúng ta lại có dũng khí hơn nhiều, nếu như thần tử U Đô dám ăn ngươi, mấy người chúng ta liên thủ, lại có thể trấn áp hắn! 

Đại Nhật Tinh Quân vui mừng quá đỗi.

Đột nhiên chỉ nghe tiếng gió thổi vù vù truyền đến, Tần Phượng Thanh đang phát động cái Sát Sinh đỉnh này, trong đỉnh có uy lực mạnh mẽ dữ dội tràn ngập, bầu trời gần như bắn ra tung tóe, từng ngọn núi lớn phía xa cũng biến thành mềm nhũn, thiếu chút nữa bị uy lực mạnh mẽ của Sát Sinh đỉnh hủy diệt!

Trên bầu trời, vị phật lớn này cũng bị uy lực mạnh mẽ của Sát Sinh đỉnh công kích đến thân hình ngồi không vững. 

Sắc mặt mọi người tái nhợt, đều sinh ra một loại cảm giác không ổn.

- Thần tử U Đô còn đang trưởng thành, sợ rằng sắp nắm giữ được thực lực của cường giả Đế Tọa, ngay cả Sát Sinh đỉnh có uy lực mạnh mẽ như vậy, hắn cũng có thể phát động!

Duyên Khang. 

Tần Mục dẫn theo Ngự Thiên Tôn từ trên thuyền giấy nhảy xuống, chỉ thấy Duyên Khang đã là ban đêm, trong thành thị ngoài xa là đèn đuốc sáng trưng.

- U Thiên Tôn, lại đưa đến nơi đây thôi.

Tần Mục nói. 

Lão nhân âm soa nhìn hắn một lát, nói:

- Ngươi ngầm lừa Thổ Bá như vậy, chuyện này cần phải ghi vào trong quyển sách nhỏ của ngươi.

Tần Mục cười nói: 

- Ghi cũng được, dù sao không thiếu chuyện này.

- Ngươi chính là bình sứt không sợ mẻ.

Lão nhân âm soa lắc đầu, đột nhiên nhìn về phía Ngự Thiên Tôn thi lễ một cái, nói: 

- Mục Thiên Tôn, chăm sóc tốt cho huynh trưởng.

Dứt lời, chiếc thuyền nhỏ tiến vào trong bóng tối, biến mất.

Tần Mục nhìn theo bóng hắn đi xa, dẫn theo Ngự Thiên Tôn đi về phía Thiên Thánh học cung trước mặt, hắn yêu cầu lão nhân âm soa đưa bọn họ đến Thiên Thánh học cung cũng là có mục đích của mình. 

Hiện tại Ngự Thiên Tôn chính là một trang giấy trắng, cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng không biết, ăn uống đều cần người khác chiếu cố, hắn nhất định phải giáo dục hắn những điều cơ sở nhất, hơn nữa không thể dạy hắn bất kỳ thần thông nào, bằng không dễ dàng hủy diệt hạt giống tốt này.

Biện pháp tốt nhất chính là truyền thụ cho hắn các loại phù văn cơ sở nhất, những cái khác để chính hắn đi tìm hiểu.

Sáng sớm hôm sau, Tần Mục ném Ngự Thiên Tôn tới lớp học tiểu học, để cho hắn cùng với sĩ tử tiểu học cùng học tập các loại phù văn của bốn linh thai lớn và ngũ diệu ngôi sao, đến ngày thứ hai, tiên sinh của lớp học tiểu học dắt Ngự Thiên Tôn đưa trở về cho hắn, nói: 

- Giáo chủ, hắn đã học, dạy không được. Hơn nữa còn ở trong lớp học đánh nhau với sĩ tử tiểu học.

Tần Mục nghẹn họng nhìn trân trối, tự mình kiểm tra Ngự Thiên Tôn, quả nhiên các phù văn cơ sở Chu Tước Huyền Vũ hắn đều học được, hơn nữa Ngự Thiên Tôn con suy một ra ba, khai sáng ra mấy loại thần thông, tuy rằng dễ hiểu nhưng đã được tính là không yếu.

- Lẽ nào hắn là phách thể thật sự? 

Tần Mục dẫn theo Ngự Thiên Tôn đi tới chỗ của thôn trưởng nghe giảng, thôn trưởng truyền thụ kiếm quyết căn bản nhất, Ngự Thiên Tôn dùng hai ngày đã học được, khiến thôn trưởng cả kinh toàn thân mồ hôi lạnh.

- Là phách thể sao?

Tần Mục hỏi. 

Thôn trưởng hoàn toàn mờ mịt, do dự nói:

- Có hơi giống... Ngươi kiếm được tiểu tử này từ đâu vậy?

- Một trăm vạn năm trước. 

Thôn trưởng càng mờ mịt, lẩm bẩm nói:

- Phách thể một trăm vạn năm trước... Đợi lát nữa, ta có chút choáng váng...

Tần Mục lại dẫn Ngự Thiên Tôn đi tới trong lớp của đồ tể, học hai ngày đao pháp, Ngự Thiên Tôn cũng dễ dàng nắm giữ được. 

- Mục nhi, thiếu niên này thông minh hơn ngươi nhiều.

Đồ tể cười nói.

Tần Mục hừ một tiếng, trong lòng có chút khó chịu, nói: 

- Cơ sở đao pháp ta cũng sẽ dùng thời gian mấy ngày là học được, chỉ có điều muốn luyện đao pháp tốt, rất khó.

- Hắn học nhanh hơn ngươi, ngộ tính cũng cao hơn ngươi.

Đồ tể nói: 

- Hình như còn muốn nhanh hơn tên tiểu tử Hư Sinh Hoa kia một chút!

Tần Mục đen mặt lại, dẫn theo Ngự Thiên Tôn tới cá lớp của Thiên Thánh học cung một lần, mỗi một loại pháp môn Ngự Thiên Tôn đều có thể nắm bắt rất nhanh, thậm chí ngay cả khóa học thuật số và tạo hóa khó nhất, tốc độ hắn nắm giữ cũng rất nhanh.

Ba tháng sau, trong Thiên Thánh học cung truyền thụ phù văn cơ sở và chiêu pháp cơ sở, hắn đều học được. 

Lâm Hiên đạo chủ cũng nghe được trong Thiên Thánh học cung có một thiên tài thuật số, lập tức từ Đạo Môn học cung chạy tới, muốn dẫn Ngự Thiên Tôn đi Đạo môn đào tạo sâu về thuật số, lại bị Tần Mục dẫn trở lại.

Cuối cùng Tần Mục ném Ngự Thiên Tôn tiến vào Thiên Lục lâu, bất kỳ điển tịch nào trong Thiên Lục lâu hắn đều có thể lật xem, lại qua hơn một tháng, Ngự Thiên Tôn từ trong Thiên Lục lâu đi ra.

Tần Mục lộ ra vẻ khó tin, thất thanh nói: 

- Học xong rồi?

Ngự Thiên Tôn gục đầu xuống tới, xấu hổ nói:

- Nhìn xong rồi, không học nữa, ta cảm thấy bên trong những sách này có quá nhiều thứ sai... 

Tần Mục thở hắt ra một hơi, lấy lại bình tĩnh, trong lòng sinh ra một ý nghĩ cổ quái:

- Lẽ nào ta mới là giả phách thể, hắn mới là phách thể chân chính... Không được, ta muốn dẫn hắn đi gặp Hư Sinh Hoa!

Ở Thượng Thương học cung Tây Thổ, sắc mặt Hư Sinh Hoa nghiêm trọng, nhìn chằm chằm vào trước mặt Ngự Thiên Tôn, thử dò xét nói: 

- Phách thể?

Tần Mục chật vật gật đầu, khàn giọng nói:

- Còn thông minh hơn ta... 

- Ta nói thảo nào tư chất ngộ tính không khác biệt với ta.

Hư Sinh Hoa khen:

- Vừa học liền biết! Chỉ là nhìn thế nào lại có hơi ngốc vậy? 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.