Chương trước
Chương sau
Dao Trì rộng như biển.

Đối với thân thể cực lớn của Cổ Thần, nơi này chính là hồ nước thôi, nhưng đối với nhân loại nơi đây rộng giống như biển. Trên thực tế Dao Trì còn có một cái tên, chính là là Dao Hải.

Trong biển có thần rùa lưng cõng từng Thần Sơn Thánh Sơn, thoải mái ngao du, còn có từng đóa hoa sen thật lớn, cánh hoa giống như là ngọn núi với đủ mọi màu sắc, ngàn hoa khoe sắc thắm.

Đi tới trong Dao Trì, thần thông giả sẽ không cảm thấy Dao Trì quá lớn, mà sẽ cảm thấy mình nhỏ đi vô số lần.

Hạo Thiên Tôn đi phía trước đã dừng bước, ở đây cách xa Dao Trì Tiểu Trúc và bảo đảo Dao Trì, xung quanh có từng vị Bán Thần đi tới, còn có người bay ở trong bầu trời, ẩn nấp ở bên trong đám mây.

Còn có người ẩn nấp ở dưới biển. Tần Mục đi ở trên mặt biển, nhìn thấy được dưới biển có thân thể thú lớn đang nhẹ nhàng ngao du, mảnh vảy cùng một màu với sóng biếc.

- Ngự Thiên Tôn, thật sự là ngươi sao?

Hạo Thiên Tôn nhìn hắn đi tới gần, đột nhiên thở dài, thần thái tiêu điều nói:

- Nói đến cũng kỳ quái, ta không ngờ hi vọng ngươi thật sự là hắn, nhưng ta cũng biết ngươi không phải là hắn. Ngươi đã chết, không thể nào sống lại được. Ở dưới tình huống đó, ngươi làm sao có thể sống sót được? Nhưng ngươi lại vẫn sống sờ sờ xuất hiện ở trước mặt của ta, điều này khiến cho ta cảm tahasy không hiểu nổi.

Hắn lộ ra vẻ mê mang:

- Ta rõ ràng đã giết chết ngươi, rõ ràng đã đánh cho ngươi hồn phi phách tán, nhưng ngươi hết lần này tới lần khác lại sống lại. Ngươi làm sao làm được vậy?

Trên bầu trời, một vị Cổ Thần có lỗ tai to đang nghe lén tất cả động tĩnh trên Dao Trì, hắn nghe được Hạo Thiên Tôn nói, đột nhiên rùng mình một cái, quay đầu lại rời đi.

Cùng lúc đó, dưới nền đất của Dao Trì cũng có một vị Cổ Thần trên trán mọc một con mắt, sắc mặt hắn đại biến, chui ra dưới nền đất bay lên trời.

Hai vị Cổ Thần gặp nhau, liếc mắt nhìn nhau, sắc mặt cổ quái.

Bọn họ chính là hai tướng được Thiên Thính Địa Thị Thiên Đế phái xuống tra xét vụ án này.

- Chuyện này muốn nói cho bệ hạ sao?

Thiên Thính nói.

Địa Thị lắc đầu, buồn bực nói:

- Ngươi không sợ chết sao? Nói cho bệ hạ biết, hai người chúng ta đều phải chết.

Thiên Thính nhíu mày, hai lỗ tai to cuốn lại, khẽ nói:

- Bệ hạ lệnh cho chúng ta tra xét án này, Ngự Thiên Tôn gặp phải ám sát là chuyện không thể coi thường được, dù sao hắn cũng là Thiên Tôn, vị Thiên Tôn đứng đầu, hơn nữa còn là Thiên Tôn được tất cả Cổ Thần cầu phúc cho hắn. chỉ sợ tương lai, Cái chết của hắn sẽ chọc cho ra loạn lớn!

Địa Thị chỉ có một con mắt ở mi tâm, lúc này hắn nhắm mắt lại, lắc đầu nói:

- Cho dù nói cho bệ hạ biết thì có thể thế nào? Bệ hạ cũng sẽ không giải quyết được gì, dù sao Hạo Thiên Tôn liên lụy quá rộng, mẫu thân hắn cũng thần thông quảng đại! Nếu như bệ hạ xử trí Hạo Thiên Tôn, chỉ biết gặp phải nhiễu loạn lớn hơn nữa. Khi đó, bệ hạ chỉ biết phong khẩu của chúng ta, giết chúng ta diệt khẩu.

Thiên Thính không có chủ ý, nói:

- Như vậy phải làm thế nào?

- Làm như không thấy, có tai như điếc.

Cổ Thần Thị Thính nói:

- Ta là người mù, ngươi là người điếc, lại có thể bảo vệ được tính mạng của chúng ta.

Cổ Thần Thiên Thính gật đầu:

- Chỉ có thể làm như thế. Chỉ là Ngự Thiên Tôn chỉ sợ lại chết vô nghĩa. Mục Thiên Tôn biến hóa thành Ngự Thiên Tôn, thay mặt Ngự Thiên Tôn truyền pháp, lại thay mặt hắn báo thù, chỉ sợ hắn cũng sẽ chết vô nghĩa. Đáng tiếc, đáng tiếc, hai vị Thiên Tôn ra đi...

Cổ Thần Địa Thị than thở:

- Thời điểm hắn lấy ra thi thể xương cốt của Ngự Thiên Tôn, ta đã bị dọa cho giật mình, lúc hắn biến thành dáng vẻ của Ngự Thiên Tôn, ta lại càng bị dọa giật mình hơn. Ta không biết hắn muốn làm cái gì, nhưng nghe thấy hắn thay mặt Ngự Thiên Tôn truyền pháp, ta có chút kính phục hắn.

Cổ Thần Thiên Thính do dự một chút, nói:

- Như vậy, chuyện của hắn, chúng ta nên nói như thế nào.

Cổ Thần Địa Thị cũng có chút do dự, nói:

- Có tai như điếc, có mắt như không thấy, giả điếc vờ mù. Chúng ta chưa từng thấy qua hắn, cũng không biết chuyện hắn hóa thành Ngự Thiên Tôn.

- Không sai, ở đây phát sinh bất cứ chuyện gì, chúng ta đều tuyệt đối không biết!

Hai vị Cổ Thần bàn bạc xong, lập tức phi thân rời đi.

Trên mặt biển, từng vị Bán Thần ngao du trên không trung, di chuyển ở trên mặt biển, phong tỏa nơi đây.

Bên cạnh Hạo Thiên Tôn cũng có từng vị Bán Thần đang đứng, bao quanh bảo vệ hắn.

- Ngự Thiên Tôn, ngươi cố ý xé rách mặt sao?

Hạo Thiên Tôn thở dài, cười nói:

- Ngươi biết lai lịch của ta, ngươi không động được vào ta, ngươi bị thua thiệt, nhưng ngươi cũng phải nhẫn nhịn.

- Ngự Thiên Tôn, ngươi lui ra đi.

Trước người hắn có một vị Bán Thần râu cọp vảy rồng, thân thể lay động, hiện ra Bán Thần nửa thân người, thản nhiên nói:

- Ngươi tuy rằng bị thất thế, nhưng vẫn chưa bỏ mạng, ngươi là thiên tài, chắc hẳn có thể hiểu rõ thế cục hiện tại.

- Không sai.

Một vị Bán Thần khác cũng hóa thành hình thái nửa người nửa thần, cười nói:

- Trước đây ngươi chết ở trong Man Hồi Lang Các, ngươi lại nên biết, ngươi đấu không lại Hạo Thiên Tôn. Ngươi không nhớ rõ ngươi ở trong Man Hồi Lang Các, vì sao trước sau không trốn thoát được sao? Ngươi không nhớ rõ là ai cách dùng lực ngăn lại Man Hồi Lang Các sao?

Lại có một vị Bán Thần hóa thành thân thể nửa người nửa thần, cười nói:

- Ngươi mặc dù là thiên tài của Nhân tộc, được phong làm Thiên Tôn, được Cổ Thần chúc phúc, nhưng ngươi dù sao cũng chỉ là người. Là vị tồn tại kia sai chúng ta phong tỏa Man Hồi Lang Các, hiến cho ngươi kêu trời không thấu gọi đất đất không thưa.

Lại có một vị Bán Thần tiến lên trước một bước, mỉm cười nói:

- Con người trời sinh yếu ớt, cho dù ngươi có tu luyện ra Thiên Cung, ngươi cũng không thể nào là đối thủ của Bán Thần. Mạnh mẽ vi phạm lệnh cấm, ngươi chỉ có thể lại một lần nữa chết ở chỗ này! Mà lần này, ngươi tuyệt đối không thể sống lại!

Hạo Thiên Tôn tươi cười, nói:

- Ngự Thiên Tôn...

Tần Mục thật lâu chưa từng mở miệng, đột nhiên cắt ngang lời của hắn:

- Ngươi không phải nên gọi là phụ huynh sao?

Hạo Thiên Tôn cười ha ha:

- Gọi ngươi là phụ huynh, ngươi cũng xứng sao? Ngươi cũng biết phụ thân ta là ai sao? Huynh của ta là ai...

Ầm!

Tần Mục từng bước tiến về phía trước, mặt biển nổ tung, trong lòng Hạo Thiên Tôn thầm cả kinh, trước mắt hắn đột nhiên chỉ còn một mảnh tối tăm:

- Thật nhanh!

Hắn ở giữa rất nhiều Bán Thần vây quanh, những Bán Thần là người được hắn cẩn thận lựa chọn đi theo, mỗi một Bán Thần đều có thực lực vô cùng cường đại, thậm chí còn có vài Bán Thần còn có thực lực cao hơn hắn.

Hắn cũng là Bán Thần, huyết thống của hắn còn cao hơn so với huyết thống của những Bán Thần khác, sau khi trưởng thành lên, thực lực của hắn cũng muốn vượt xa những Bán Thần khác.

Nhưng hiện tại, hắn dù sao vẫn còn nhỏ, Bán Thần đi theo hắn tuổi lớn hơn hắn, thực lực cũng muốn còn mạnh hơn.

Nhưng Tần Mục này bước từng bước tiến về phía trước, thân hình giống như quỷ mỵ lại đi tới trước mặt hắn, khiến cho những Bán Thần khác không có thời gian phản ứng!

Bóng tối trước mắt hắn cũng không phải là bầu trời đột nhiên trở nên âm u, mà nắm đấm của Tần Mục cản đi tất cả tầm mắt của hắn!

Gương mặt Hạo Thiên Tôn vặn vẹo, một quyền này của Tần Mục nện ở trên mặt hắn, hắn nghe được tiếng xương sống mũi của mình gãy, nghe được âm thanh xương lông mày của mình tách ra, sau một khắc, hắn nghe được xương sườn của mình phát ra tiếng vỡ nát rất rõ ràng.

Đó là cây xương sườn đầu tiên.

Sau đó là cây thứ hai, cây thứ ba!

Nắm đấm của Tần Mục rơi vào trên mặt hắn, đồng thời đầu gối đã nặng nề đè ở trên xương sườn của hắn.

Hai loại lực lượng đồng thời bạo phát, Hạo Thiên Tôn bay về phía sau, trước mắt vẫn không nhìn thấy được bất kỳ vật gì.

Vút.

Hắn bắn lên thật cao, rơi vào trên mặt nước, lại một lần nữa bắn lên, lại một lần nữa hạ xuống.

- Ngươi dám!

Lúc này, rất nhiều Bán Thần mới phản ứng được, Bán Thần có râu cọp vảy rồng tức giận rít gào, thần huyết trong cơ thể sôi trào, thần lực toàn thân gần như nổ mạnh, liên tục tăng lên, khí tức trở nên vô cùng khủng khiếp, vô cùng táo bạo!

Nhưng công kích của hắn còn chưa hạ xuống, một đường kiếm quang cũng đã đâm thủng đầu của hắn!

Tần Mục rút kiếm, thân thể hắn lấy tư thế vặn vẹo quỷ dị, tránh công kích phía sau, lòng bàn tay chụp một cái, nắm tay một vị Bán Thần khác, trên cánh tay của vị Bán Thần này đều là mảnh vảy, mỗi một mảnh vảy bay lên, xoay tròn cắt về phía Tần Mục.

Thanh kiếm trong tay của Tần Mục đột nhiên hóa thành đao quang, đao quang phân ra thành hai nửa, đao quay tròn, hai đường đao quang đan xen lao qua, vị Bán Thần này che cổ, đầu trên cổ cũng đã bị khí huyết tràn đầy của hắn bắn bay lên trên không trung.

Những Bán Thần khác bao vây xung quanh Tần Mục, bọn họ đồng thời tức giận quát to, biển rộng hình thành cột nước trùng thiên, mỗi một bóng dáng cực lớn đồng thời phát động công kích, đánh về phía Tần Mục ở trong bên vòng vây!

- Thiên Ngoại Kỳ Phong!

Xung quanh thân thể của Tần Mục hình thành vô số tàn ảnh của hắn, vô số tàn ảnh đột nhiên hợp lại.

- Thiên Chưởng Hồi!

Ầm ầm!

Tuyệt kỹ dùng võ nhập đạo của hắn bạo phát ra, từng thân thể to lớn bay ra bốn phương tám hướng, đập đến mặt biển nổi sóng lớn cuộn trào mãnh liệt.

Tần Mục lau đi vết máu bên khóe miệng, sải bước đi về phía Hạo Thiên Tôn đang đập ở trên mặt biển.

Biển rộng đột nhiên ầm một tiếng tách ra, Bán Thần thú lớn nằm ẩn ở dưới đáy biển mở cái miệng lớn nuốt trời cắn về phía hắn.

Quanh thân của Tần Mục có phù văn tung bay, thần thông truyền tống được khởi động, trong lúc bất chợt đầu của vị Bán Thần này cũng bị truyền tống ra ngoài, chỉ còn lại có thân thể không đầu đập xuống trong biển, thần huyết nhuộm đỏ một mảnh biển rộng.

Sau một khắc, thân hình Tần Mục xuất hiện, một quyền đánh xuyên qua đầu của Bán Thần này, trên người hắn hoàn toàn không có vết máu, vẫn đi về phía trước.

Phía trước, Hạo Thiên Tôn đã hoàn toàn thay đổi, mạnh mẽ khống chế thương thế, hắn xoay người lại vừa chạy trốn, vừa kêu lớn:

- Ngăn cản hắn!

Trên đỉnh đầu Tần Mục có tiếng rít truyền đến, một vị Bán Thần vỗ cánh, từ trên cao hạ xuống nhào đến với tốc độ cực nhanh, giống như thiên thạch rơi xuống.

Bán Thần có huyết mạch cổ thần, mỗi người đều có tuyệt học riêng, ai cũng có sở trường riêng, chiến lực lại rất mạnh, nhất là những Bán Thần càng tiếp cận với thời kỳ thành niên, chiến lực lại càng mạnh.

Có Bán Thần thậm chí không kém gì Cổ Thần.

Tuy rằng Bán Thần đi theo Hạo Thiên Tôn đều là thế hệ trẻ tuổi, nhưng thực lực lại không thể coi thường được, nhưng vị Bán Thần thân người cánh chim này vừa tấn công xuống, trước mắt lại mất đi tung tích của Tần Mục.

Hắn cảm thấy chỗ cổ của mình đột nhiên có chút lạnh, sau đó hắn lại nhìn thấy được thân thể không đầu của mình đâm vào trong biển rộng.

- Đây là thần thông gì? Ta chưa từng thấy qua...

Tần Mục tiếp tục đi về phía trước, con mắt chăm chú nhìn theo bóng dáng Hạo Thiên Tôn lảo đảo chạy trốn, mặt biển phía trước nổ tung, một vị thần voi toàn thân trắng như tuyết, vượt biển lao đi, phóng như điên về phía hắn, trên mặt biển dâng lên hai đợt sóng lớn, tách ra hai bên, mỗi một đợt sóng lớn phải cao lớn tới trăm trượng.

Thần voi rít gào với âm thanh đinh tai nhức óc, lấy tốc độ vô cùng khủng khiếp đâm về phía Tần Mục.

Hai tay của Tần Mục giơ lên thật cao, một đạo đao quang đánh xuống, thần voi vỡ thành hai mảnh, vẫn đang chạy như điên, từ hai bên thân thể của hắn chạy như bay ra.

Hạo Thiên Tôn quay đầu lại nhìn thấy một cảnh tượng như vậy, hắn kinh hãi gần chết.

Mặt biển điên cuồng phun ra, cá lớn bay lên không trung, khống chế được nước biển di chuyển trên trời, ép về phía Tần Mục!

Biển rộng ầm ầm chấn động, nhấn chìm Tần Mục xuống biển.

- Chết! Chết đi!

Bán Thần cá lớn này mừng rỡ vô cùng, kêu lớn.

Những Bán Thần khác đều bay tới, rơi vào trên mặt biển, con mắt bắn ra thần quang, tìm kiếm vị trí của Tần Mục ở xung quanh.

Hạo Thiên Tôn dừng bước lại, trong miệng phun ra máu đen.

Nhưng vào lúc này, một cánh cửa tối tăm đột nhiên xuất hiện ở trên mặt biển, cánh cửa vù vù xoay tròn, đảo qua trên người từng vị Bán Thần, mọi người sợ hãi kêu lên, đang muốn chạy trốn, đột nhiên hồn phách rơi vào trong U Đô, biến thành từng bộ thi thể chìm vào trong biển.

Đồng tử của Hạo Thiên Tôn đột nhiên co lại, chỉ thấy đầu của Tần Mục từ dưới mặt biển lộ ra, thân thể của hắn chậm rãi dâng lên, cho dù là ở trong biển, cũng vẫn không nhanh không chậm đi về phía chỗ hắn.

Thân hình của Tần Mục càng lên càng cao, lại một lần nữa xuất hiện ở trên mặt biển.

- Ngươi không phải là Ngự Thiên Tôn, Ngự Thiên Tôn không có thần thông kinh người như ngươi vậy...

Hạo Thiên Tôn lui về phía sau, nhìn chằm chằm vào Tần Mục, những Bán Thần khác đều đánh tới, có kẻ miệng ra phun lửa lớn, có kẻ trong con mắt bắn ra thần quang, có kẻ lấy linh vũ của bản thân làm đao kiếm, nhưng đối với Tần Mục, những thần thông nguyên thủy này thật sự quá thô thiển.

Những thần thông này còn chưa đi tới bên cạnh hắn, chủ nhân của thần thông này đã bị hắn chém ở dưới đao, giết chết ở dưới kiếm.

Thời đại này không có thần thông nào đáng để hắn để vào trong mắt!

Cho dù lại nắm giữ thực lực của thần, thần thông của người đó rơi vào trong mắt hắn cũng có trăm chỗ sơ hở, chỉ cần đối phương vừa ra tay, lại phải chết không thể nghi ngờ!

Hắn tiếp tục đi về phía trước, Hạo Thiên Tôn cắn răng chạy trốn, lớn tiếng kêu lên:

- Ta biết ngươi là ai! Mục Thiên Tôn...

Hắn chạy trốn tới một tòa núi thần lên, kêu lớn:

- Mục Thiên Tôn muốn giết ta!

Con rùa biển cõng Sơn Thần thay đổi thân thể, nhìn Tần Mục đi tới từng bước một, trầm giọng nói:

- Ngự Thiên Tôn, ngươi mặc dù có thần thông quảng đại, nhưng nơi này là Dao Trì. Ngươi có biết mẫu thân của Hạo Thiên Tôn là ai không? Nếu như ngươi biết...

Tần Mục giơ tay lên, dưới biển có vô số kiếm quang đang nhanh chóng ngang qua, con rùa già này giận dữ, cười lạnh nói:

- Chỉ là hạt châu trong đám gạo cũng dám ở mặt trời trước mặt đòi tỏa ánh sáng...

- Khai Kiếp...

Một đường kiếm quang huy hoàng giống như một cột lớn, dài đến hơn mười dặm, xuyên qua mi tâm của con rùa già, xuyên qua hải đảo phía sau bắn ra.

Núi thần chìm nghỉm.

Tần Mục thu kiếm, kiếm quang hóa thành một quả cầu, ở trên mặt biển nhanh chóng xoay tròn.

Khi núi thần chìm xuống, Hạo Thiên Tôn lập tức phóng người nhảy lên, chạy thục mạng.

Quanh thân của Tần Mục có phù văn tung bay, thân hình chợt hiện ra lại chợt biến mất, khoảng cách với hắn càng lúc càng gần.

Đột nhiên, một khí tức tối nghĩa truyền đến, khiến cho không gian xung quanh chấn động không ngừng.

Hạo Thiên Tôn mừng rỡ, kêu lớn:

- Mẫu thân!

Đồng tử của Tần Mục đột nhiên co lại, chỉ một chỉ, tốc độ của kiếm hoàn lập tức tăng nhanh lên không chỉ gấp mười lần, tất cả pháp lực, tất cả tinh khí thần của hắn đều dung nhập vào trong một kiếm này!

Hắn phải hạ vị tồn tại vô cùng cường đại này xuống trước, sau đó giết chết Hạo Thiên Tôn!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.