Đế Dịch Nguyệt soi cái gương mấy lần, không nhịn được tâm hoa nở rộ, khen:
- Quả thật là đại pháp sư, đại thánh thủ, không nhìn ra nửa điểm khuyết điểm!
- Chờ một chút!
Tần Mục vội vàng cắt lời nàng, nói:
- Không nên động! Khi tỷ tỷ cười, khóe mắt có một ít nếp nhăn, ta xóa sạch nó giúp tỷ.
Đế Dịch Nguyệt vội vàng đứng im, Tần Mục tiến lên trước đi, đầu ngón tay bắn ra phù văn rất nhỏ, kích hoạt da thịt ở khóe mắt nàng, khiến nếp nhăn giãn thẳng, khiến cho da thịt ở khóe mắt phượng rất nhẵn nhụi trắng mịn.
Đế Dịch Nguyệt chớp chớp mắt, giơ cái gương lên, lại soi mấy lần, nhìn cái gương mỉm cười, phát hiện nếp nhăn nhỏ nơi khóe mắt quả nhiên không còn nữa, trong lòng rất vui mừng.
Tần Mục khen:
- Tỷ tỷ thật xinh đẹp.
Đế Dịch Nguyệt vui vô cùng vui vẻ, còn có chút e thẹn.
- Bán thuốc giả, không phải ngươi thất nghiệp rồi chứ?
Người điếc đi tới bên cạnh dược sư, giật giật lỗ tai, nói:
- Mà ngươi thất nghiệp, sau này ngươi chỉ có thể bán thuốc giả, không thể dựa vào mặt để ăn cơm nữa.
Dược sư thở dài, cười gượng nói:
- Dạy tốt đồ đệ, sư phụ chết đói, Mục nhi sắp trở thành đệ nhất thiên hạ. Cũng may tiểu tử này tỉnh tỉnh mê mê, đối với tình ái cũng không nóng lòng cầu mong, bằng không lấy cái miệng này của hắn không biết sẽ gặp phải bao nhiêu tình yêu.
Người điếc như lão
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-than-ky/2983005/chuong-713.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.