Tề Cửu Nghi từ trên tường tuột xuống, vẻ khiếp sợ trên mặt vẫn không tản đi, ngơ ngác nhìn cái đầu lớn từ trong cánh cửa kia lộ ra.
Đó là một mặt người, lại có hai sừng sơn dương kỳ quái, cằm có một nhúm râu dê. Trong miệng phun ra mùi rượu, vừa nấc, vừa tò mò nhìn bọn họ.
Tần Mục khách khí nói:
- Tiền bối, chúng ta là người của Duyên Khang, đi nhầm vào nơi đây, đã quấy rầy tiền bối. Xin hỏi tiền bối, làm thế nào để rời khỏi đây?
Nam tử sừng dê mặc long y, từ bên trong cánh cửa đi ra. So với Tần Mục, Tề Cửu Nghi hắn cao hơn rất nhiều, thậm chí so với Long Kỳ Lân còn cao lớn hơn. Sắc mặt nghiêm túc, cúi đầu quan sát bọn họ, ánh mắt lại rơi vào trên người Long Kỳ Lân, nuốt một chút nước bọt ực một tiếng, thầm nói:
- Đã lâu chưa ăn thịt, đáng tiếc các ngươi là nguyên thần, không có thịt... Các ngươi là người của Duyên Khang? Duyên Khang là nơi nào?
Từ trang phục lại thấy được, hắn cũng không phải là người của hiện tại, mà là trang phục cổ đại.
Toàn thân hắn gầy gò, tuy rằng không cường tráng như trâu xanh nhưng cho người ta một loại cảm giác lão luyện, còn có một loại cảm giác uy hiếp đáng sợ.
Hơn nữa, hắn cũng không phải sơn dương thành tinh. Từ tất cả hoa văn trên người hắn lại thấy được, hắn chắc là nguyên thần của một vị thần chỉ, chỉ có điều nguyên thần đã luyện thành thực chất, không biết có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-than-ky/2982974/chuong-698.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.