Chương trước
Chương sau
Tiều Phu thánh nhân cẩn thận quan sát, trong lòng thoáng động, nói:

- Nhận được. Hắn gọi là Ninh Cẩm, là một trong rất nhiều thần chỉ được ta phái đi thăm dò đầu nguồn của bóng tối. Ta bố trí phong ấn Tạo Hóa Thiên Ma Công ở trên người hắn, bảo đảm hắn sẽ không bị yêu ma quỷ quái trong bóng tối cắn nuốt. Hắn còn sống không?

Tần Mục nói:

- Không phải sống không phải chết. Lão sư, hắn đã hoàn thành nhiệm vụ của mình.

Trong mắt Tiều Phu thánh nhân lóe lên sự cảm động, lại không lộ ra, chậm rãi gật đầu, nói:

- Ngươi có biện pháp đánh thức hắn sao?

Tần Mục lắc đầu, nói:

- Chờ đến buổi tối, hắn sẽ trong bóng đêm sống lại, khi đó lão sư có thể gặp hắn.

Lúc này, một bóng tối trào lên, Diêm vương di chuyển, thân thể kéo bóng tối di chuyển, bao phủ bọn họ. Tấm da người lập tức giống như người giấy phất phới đứng lên, chỉ thấy dưới tấm da người máu thịt sinh sôi. Rất nhanh máu thịt mất đi của thần nhân Khai Hoàng lại hiện ra, đứng rõ ràng ở trước mặt bọn họ.

- Hắn có thể sống ở Phong Đô.

Dưới áo choàng bóng tối, giọng nói của Diêm vương truyền ra.

Thần nhân Khai Hoàng giơ tay của mình lên nhiều lần quan sát, lộ ra vẻ khó tin, lẩm bẩm nói:

- Cảm giác sống sót, đây là cảm giác sống sót... Hai vạn năm, lần đầu tiên ta cảm giác mình còn sống...

Tần Mục không nhịn được nói:

- Tiền bối, thật ra tiền bối đã chết, là Diêm vương đưa sinh giới của người chết đến bên cạnh tiền bối, mới khiến cho tiền bối cảm giác mình còn sống.

Thần nhân Khai Hoàng kích động đến khó có thể tự kìm chế, không nghe lọt được lời của hắn. Đột nhiên thần nhân Khai Hoàng nhìn thấy được Tiều Phu thánh nhân, không nhịn được vành mắt đỏ lên, lập tức chạm một đầu gối xuống đất, hai tay ôm quyền giơ cao quá đầu, âm thanh có lực.

- Tham kiến Thiên Sư! Ninh Cẩm bộ chữ Thiên, cuối cùng sau hai vạn lẻ sáu trăm năm đã trở về phục mệnh của Thiên Sư!

- Báo. Bộ chữ thiên gồm năm mươi tám người, tuân lệnh của Thiên Sư thăm dò đầu nguồn của bóng tối. Năm mươi bảy người thân chết, hồn phi phách tán, duy nhất chỉ có thuộc hạ, thuộc hạ may mắn không làm nhục sứ mạng, dò ra chân tướng của bóng tối. Mong Thiên Sư chấp thuận cho thuộc hạ trở về vị trí cũ.

Tiều Phu thánh nhân im lặng, trong mắt hắn có ánh sáng lưu chuyển nhưng trước sau không tràn ra. Sau một lúc lâu, hắn tiến vào trong bóng tối, kéo cánh tay của Ninh Cẩm nói:

- Binh sĩ bộ chữ Thiên, ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ.

- Cảm ơn Thiên Sư!

Ninh Cẩm đứng dậy, thân thể thẳng như cán bút, giống như là binh sĩ đang chờ đợi tướng quân kiểm duyệt, lớn tiếng nói:

- Ninh Cẩm thỉnh cầu trở về bộ chữ Thiên!

Tiều Phu thánh nhân lộ ra vẻ tươi cười, khẽ nói:

- Thời đại Khai Hoàng đã bị huỷ diệt, ta phụ các ngươi, bộ chữ Thiên cũng đã giải tán. Ninh Cẩm, ngươi tự do...

Ninh Cẩm mờ mịt, trợn tròn hai mắt, vẫn khó có thể tiếp nhận được sự thật này, hắn vô cùng gian nan nói:

- Thiên Sư, hai vạn năm qua ta vẫn chờ đợi để trở về vị trí cũ... Thiên Sư, Ninh Cẩm trở về báo danh, thỉnh cầu trở về vị trí cũ!

Tiều Phu thánh nhân nhíu mày:

- Khai Hoàng Thiên Đình đã kết thúc, không có bộ chữ Thiên nữa. Ngươi tự do, Ninh Cẩm...

Giọng nói của thần nhân Khai Hoàng run rẩy, khàn khàn, lạc giọng nói:

- Ninh Cẩm thỉnh cầu trở về vị trí cũ!

Tiều Phu thánh nhân im lặng một lúc lâu, giọng nói cũng có chút run rẩy. Hắn rất khó lộ ra chân tình nhưng giờ phút này lại có chút không nhịn được, cố gắng hết khả năng áp chế đạo tâm của mình, gằn từng chữ:

- Binh sĩ Khai Hoàng, Ninh Cẩm bộ chữ Thiên, ta chấp thuận ngươi trở về vị trí cũ!

Ninh Cẩm lộ ra vẻ tươi cười, tiếp theo lại khóc lớn.

Tiều Phu thánh nhân vỗ nhẹ vào đầu vai hắn, ánh mắt phức tạp nhưng không nói thêm gì nữa.

Tần Mục nhìn bọn họ, phải là đế hoàng thế nào mới có thể có tướng sĩ như vậy? Khai Hoàng sao?

Chính là Khai Hoàng trốn ở trong Vô Ưu Hương, một lần trốn chính là hơn hai vạn năm, chỉ sợ từ lâu đã quên mất hắn còn có một nhóm người đến chết không thay đổi đi theo hắn.

- Các thần nhân Khai Hoàng chưa bao giờ thiếu nợ Tần gia cái gì, không nợ ta cái gì, mà Tần gia thiếu nợ những trung thần nghĩa sĩ này rất nhiều.

Trong lòng hắn thầm nghĩ.

Hư Sinh Hoa hiếu kỳ nói:

- Tần giáo chủ, lần này ngươi mời chúng ta đến đây là vì chuyện gì?

Tần Mục nói ra một lượt những gì mình trải qua ở Thiên Âm giới, sau đó nói:

- Các vị đều là tồn tại thông minh tài trí hơn ta, ta khó có thể giải quyết được vấn đề khó khăn của Thiên Âm nương nương, có lẽ các ngươi có thể nghĩ ra biện pháp.

Mọi người trợn tròn hai mắt, cảm thấy khó có thể tin nổi. Tiều Phu thánh nhân biết Tần Mục đi theo lão nhân buông câu đi câu mặt trời câu ánh trăng, lại không nghĩ tới lão nhân buông câu không thấy bóng dáng, tiểu tử này không ngờ đã chạy tới Thiên Âm giới!

- Năm đó ta phái năm mươi tám thần nhân bộ chữ Thiên đi thăm dò Thiên Âm giới, không có một người nào sống sót trở về, hắn không ngờ lại xông vào như vậy.

Tiều Phu thánh nhân âm thầm lắc đầu, thầm nghĩ:

- Tiểu tử này cũng giống như đại đệ tử kia của ta, đều là tính tình không sợ trời không sợ đất. Đại đệ tử của ta là vì thành thánh, vậy hắn lại là vì cái gì? Không phải là chỉ thỏa mãn lòng hiếu kỳ của hắn chứ?

Hắn không biết phải làm gì với Tần Mục, Thiên Âm giới nguy hiểm đáng sợ thế nào, có thể tưởng tượng được. Tần Mục không ngờ hết lần này tới lần khác còn có thể sống sót trở về, đồng thời khiến Thiên Âm nương nương đã tử vong không biết bao nhiêu vạn năm sống lại.

Loại từng trải và gặp gỡ này, cùng với thủ đoạn giải quyết vấn đề, cho dù là hắn cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

- Tần giáo chủ mới vừa nói tồn tại thông minh tài trí hơn ngươi sao?

Hư Sinh Hoa lộ ra vẻ tươi cười khó có được, lại cười nói:

- Những lời này, giáo chủ có thể lặp lại lần nữa hay không?

Duyên Khang quốc sư ho khan một tiếng, nói:

- Ta cũng muốn nghe Nhị sư huynh lặp lại lần nữa.

Sơ tổ Nhân Hoàng cười nói:

- Còn có ta. Mục nhi lặp lại câu nói vừa rồi một lần là được.

Giọng nói của Diêm vương xa xôi, giống như là từ Phong Đô truyền đến, nói:

- Có thể nghe được người kiêu ngạo như thế khen một câu, tự nhận là không thông minh bằng chúng ta, đủ an ủi cuộc đời này của ta.

Bọn họ cũng đã từng bị Tần Mục hung hăng công kích qua. Sơ tổ không cần phải nói, Hư Sinh Hoa cũng từng bị Tần Mục thuyết phục, Duyên Khang quốc sư càng chấn động kinh ngạc khi thấy Tần Mục sáng lập ra Nguyên Thần Dẫn và tam nguyên thần hội, thậm chí còn chấn động kinh ngạc khi Tần Mục sáng lập ra mười tám kiếm thức.

Về phần Diêm vương, vậy không cần nói ra, bị hành hung ở Tần Vương điện là bóng ma suốt đời hắn.

Mặt Tần Mục đen như mực, cười lạnh nói:

- Các ngươi chỉ có bốn người thông minh hơn ta, lại tự mình nghĩ xem ai không thông minh bằng ta.

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều chìm vào trầm tư.

Sơ tổ thở dài, mặt hiện ra vẻ u buồn, thầm nghĩ:

- Hắn không muốn học Thiên Địa Ấn Pháp của ta, là cảm thấy ấn pháp của ta không bằng được của hắn.

Diêm vương cảm thấy mình hình như cũng không thông minh cơ trí hơn được tiểu tử này, thầm than một tiếng, thân thể ẩn vào bóng tối. Khóe mắt Duyên Khang quốc sư run lên, không nói thêm gì nữa.

Hư Sinh Hoa cũng cẩn thận suy nghĩ một lát, cảm thấy mình tuy rằng ở phương diện khác hơn được Tần Mục nhưng mà bây giờ vẫn không nắm chắc chiến thắng được hắn, bởi vậy cũng có chút mất mát.

- Xưa có câu một trái đào giết ba binh sĩ, nay có Tần Mục một câu nói có thể chèn ép bốn vị tài trí cao tuyệt các ngươi.

Tiều Phu thánh nhân cười nói:

- Các ngươi không cần rầu rĩ, hắn vốn không có thông minh bằng chúng ta. Hắn là phách thể, trời sinh ra vốn liếng như vậy là tốt rồi, nhưng đến bây giờ còn là cảnh giới Thiên Nhân, có thể thấy được là đầu óc ngu làm chậm trễ việc tu hành. Đi thôi, chúng ta đi Thiên Âm giới tiếp đón Thiên Âm nương nương.

Tần Mục khẽ nói:

- Tu vi cảnh giới của lão sư là lót đáy trong bốn vị Đại Thiên Sư kia, có thể thấy được cũng là bởi vì ngu.

Tiều Phu thánh nhân lấy ra búa và đá mài đao, sử dụng đá mài đao mài búa, từ từ có tia lửa văng ra khắp nơi. Tần Mục không nói thêm gì nữa, vội vàng dẫn theo bọn họ đi tới Thiên Âm giới.

Long Kỳ Lân không dám tiến vào Thiên Âm giới, Tần Mục chỉ đành phải để cho hắn đi theo Hòa Y Y sửa đường.

Mọi người nhìn lại xung quanh, chỉ thấy bóng tối lưu chuyển, cát đen chìm ngập tất cả, chỉ có một tòa tháp cao trấn áp yêu ma quỷ quái trong bóng tối ép bọn chúng đến sát biên giới Thiên Âm giới.

- Đây là linh hồn cát đen và quỷ chết đói sao?

Mọi người hết nhìn đông tới nhìn tây, Viêm Tinh Tinh cũng lần đầu đi tới nơi này, cảm thấy rất hiếu kỳ.

Hư Sinh Hoa là người tu vi cảnh giới thấp nhất, giống Tần Mục là cảnh giới Thiên Nhân. Hắn cố gắng chạm đến bóng tối, Tiều Phu thánh nhân lắc đầu nói:

- Cẩn thận quỷ chết đói. Loại vật này có tốc độ cực nhanh.

Hư Sinh Hoa cười nói:

- Quỷ chết đói bị tòa bảo tháp này trấn áp, không qua được. Ta ngược lại muốn bắt một con quỷ chết đói tới, có thể cẩn thận nghiên cứu.

- Các ngươi chờ một lát!

Tần Mục lẩn vào trong bóng tối, sau một lúc lâu hắn lại một lần nữa xuất hiện, cầm theo một con quỷ chết đói.

Hư Sinh Hoa đang muốn cẩn thận kiểm tra, Tiều Phu thánh nhân nói:

- Chúng ta đi tiếp đón nương nương trước, không nên mất lễ phép.

Mọi người đi tới bờ biển, từ phía xa lại nhìn thấy được Thiên Âm nương nương ngồi ở chỗ đó. Mọi người ngước mắt nhìn lên, thầm giật mình.

- Cổ thần cường đại như vậy, Hắc Đế Minh Đô lại có thể giết chết được nàng, vậy thực lực của Hắc Đế phải kinh người tới mức nào?

Tần Mục dẫn mọi người đi tới trước mặt, Thiên Âm nương nương hiếu kỳ quan sát bọn họ, nói:

- Đại pháp sư, mấy vị này chính là người thông minh tài trí hơn ngươi sao?

- Nương nương, vị này là tiều phu sư phụ của ta, trụ cột vững vàng cải cách của thời đại Khai Hoàng. Vị này chính là quốc sư, trụ cột vững vàng cải cách hiện tại. Vị này là Diêm vương của Phong Đô, tách ra từ lãnh địa U Đô chiếm giữ Đại Khư, trên linh hồn thuật có thành tựu cực cao. Vị này là Sơ tổ Nhân Hoàng, tự chế tạo ra Thiên Địa Tâm Thánh Quyết, trình độ công pháp chạy thẳng tới Lăng Tiêu. Chỉ có điều đó là chuyện hai vạn năm trước, khi đó hắn chỉ là một vị hoàng tử xin học. Tuy rằng hai vạn năm phí này không phấn chấn, nhưng tư chất ngộ tính không cần nói. Vị này chính là Hư Sinh Hoa, là một giả phách thể, cũng là người tiên phong làm ra chuyện sát nhập hai đại thần tàng thất tinh lục hợp.

Tần Mục giới thiệu từng người một hồi, nói:

- Ta thường xuyên thán phục sự thông minh tài trí của bọn họ, kính phục đối với tài học của bọn họ vạn phần. Tài học trí tuệ của bọn họ cũng không thua kém hơn Âm Thiên Tử, có lẽ có thể giúp đỡ nương nương hoàn toàn giải quyết được hậu hoạn của Thiên Âm giới.

Mọi người đều chào, nói:

- Tham kiến nương nương.

Thiên Âm nương nương giơ tay lên, nói:

- Các vị không cần đa lễ. Đại pháp sư giúp ta nghĩ ra hai chủ ý, đều trị phần ngọn, cũng không thể giải quyết được vấn đề căn bản của Thiên Âm giới. Các ngươi nếu là người tài trí hơn người, có thể đoán ra đại pháp sư nghĩ là hai chủ ý nào hay không?

Nàng cũng không tin mấy người này có thể có trí tuệ vượt qua được Tần Mục, bởi vậy động tâm muốn thử so sánh.

Duyên Khang quốc sư trầm ngâm nói:

- Chẳng lẽ là treo một mặt trời ở Thiên Âm giới?

Ánh mắt của Thiên Âm nương nương nhất thời sáng lên.

Hư Sinh Hoa ngẩng đầu nhìn trời, suy tư nói:

- Có lẽ là chọc ra một lỗ thủng ở trên chân của Thiên Công, đánh cắp lực lượng Thiên Công.

Sơ tổ Nhân Hoàng suy tư nói:

- Ta cảm thấy chắc là dùng tượng đá thần nhân bịt ở chỗ vết nứt liên kết giữa Thiên Âm giới cùng Đại Khư, khiến cho bóng tối không có cách nào tràn vào Đại Khư.

Diêm vương Phong Đô lắc đầu nói:

- Như vậy cũng không được, Thiên Âm giới vẫn sẽ xảy ra hỗn loạn. Chủ ý của Tần Nhân Hoàng nhất định là phóng ra một hắn khác bị trấn áp ở trong mi tâm của hắn, khiến cho người kia nuốt sạch người chết đói và bóng tối ở đây. Thổ Bá chắc hẳn không có cách nào đi tới nơi này nên không thể mời Thổ Bá, chỉ có thể mời ác ôn kia tới.

Thiên Âm nương nương vừa mừng vừa sợ, chủ ý bốn người này nghĩ ra không ngờ còn nhiều hơn Tần Mục hai cái, có thể thấy được bọn họ thật sự là tài trí hơn người!

Nàng vội vàng nhìn về phía Tiều Phu thánh nhân, khách khí nói:

- Vị đạo hữu này vì sao không nói ra đối sách của ngươi?

Tiều Phu thánh nhân suy tư nói:

- Ta đang suy nghĩ nương nương nếu bị Minh Đô Hắc Đế ám toán, bị quỷ chết đói môn ăn mất, như vậy sau khi nương nương chết chắc hẳn cũng sẽ biến thành một quỷ chết đói? Nương nương nếu có thể chết đi sống lại, có thể thấy được gian nan khổ cực của quỷ chết đói này đã được giải quyết, cần gì phải nghĩ những biện pháp khác?

Thiên Âm nương nương thầm giật mình, thất thanh nói:

- Hóa ra ngươi mới là người thông minh nhất trên đời!

- Ta không phải.

Tiều Phu thánh nhân nghiêm mặt nói:

- Người khiến nương nương sống lại sợ rằng có tài trí còn trên ta. Xin hỏi nương nương, người này là ai?

Thiên Âm nương nương nhìn về phía Tần Mục, Tần Mục mỉm cười không nói nhưng khó nén được vẻ tự đắc.

Tiều Phu liếc mắt nhìn hắn, thản nhiên nói:

- Mình rõ ràng đã có thủ đoạn giải quyết nhưng bản thân lại không biết, có thể thấy được cũng không phải là người thông minh.

Mặt Tần Mục đen như sắt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.