Vẻ mặt Tần Mục ôn hoà, đỡ hắn lên, thật ra hắn cũng nâng không nổi, chỉ là làm ra thái độ hòa bình. Xích Minh thần tử vội vàng nói:
- Đừng động vào ta! Xương đầu của ta bị gãy!
Tần Mục thuận thế buông tay, nghiêm mặt nói:
- Giữa chúng ta chỉ là một chuyện hiểu lầm, ta hiểu nhầm Thần Tử điện hạ muốn giết ta, Thần Tử điện hạ hiểu nhầm ta gây bất lợi cho Huyền Không Giới nên mới có cuộc phân tranh này. Ông trời còn thương xót, hiện tại hiểu nhầm được giải trừ, cũng may không có xuất hiện thương vong.
Khóe mắt của Xích Minh thần tử run lên, không có xuất hiện thương vong? Ngươi mù sao, không nhìn thấy ta đang nằm ở trên mặt đất sao? Tướng sĩ Xích Minh tử thương nhiều như vậy, ngươi nhìn không thấy sao? Ngay cả Thánh Sơn đều thiếu đi một đỉnh núi, thánh điện cũng bị hủy đi!
Tần Mục hết nhìn đông tới nhìn tây, nói cho các Thần Ma Xích Minh trên không trung muốn tiến lên lại không dám tiến lên kia nghe, cũng lại là nói cho Xích Minh thần tử nghe:
- Ta vừa rồi đã gặp được Xích Hoàng, Xích Hoàng thấy ta tư chất ngộ tính không tầm thường, thương mến tài năng của ta, bởi vậy truyền thụ cho ta Tam Nguyên Thần Bất Diệt Thần Thức Kinh.
Lời này vừa nói ra, trên không trung đều xôn xao, Xích Minh thần tử cũng kinh ngạc không hiểu.
Tam Nguyên Thần Bất Diệt Thần Thức Kinh là do Xích Hoàng sáng chế, từ sau khi Xích Hoàng mất tích cũng đã thất truyền. Cho dù là Minh Hoàng tu luyện cũng không phải là môn công pháp này mà là lối đi tắt khác, tự mình khai sáng ra công pháp mới, Vô Lậu Tạo Hóa Huyền Kinh.
... Ban Công Thố tu luyện Vô Lậu Đấu Chiến Thần Công chính là xuất phát từ Vô Lậu Tạo Hóa Huyền Kinh.
Minh Hoàng đã từng cố gắng bổ sung toàn bộ Tam Nguyên Thần Bất Diệt Thần Thức, nhưng trước sau lại chỉ có lòng mà không có sức.
Đây là bởi vì hai vị đế của thời đại Xích Minh ai cũng có sở trường riêng, Xích Hoàng chuyên về nguyên thần tạo hóa, ở trên thân thể tạo hóa lại có thành tựu cũng không cao. Minh Hoàng chuyên về thân thể tạo hóa, ở trên nguyên thần tạo hóa thành tựu cũng không cao.
Bởi vậy thời kì Xích Hoàng, thần thông giả nổi danh về nguyên thần ba đầu sáu tay, thời kì Minh Hoàng lại nổi danh về thân thể ba đầu sáu tay. Một bên là nguyên thần mạnh hơn, một bên là thân thể mạnh hơn, mỗi bên đều có chỗ bất phàm của mình, nhưng đều có khuyết điểm rất rõ ràng.
Minh Hoàng đã từng nói, nếu có thể có được Tam Nguyên Thần Bất Diệt Thần Thức của Xích Hoàng, lại có thể khiến cho công pháp của thời đại Xích Minh tiến về phía trước một bước dài, đạt được thành tựu cao nhất từ trước tới nay. Nhưng, đáng tiếc không biết tung tích của Xích Hoàng.
Sở dĩ Xích Minh thần tử bình thường hay chạy vào trong thánh điện, ngoại trừ tế tự Xích Hoàng nhớ lại tổ tiên ra, còn muốn thông qua não của Xích Hoàng nhận được Tam Nguyên Thần Bất Diệt Thần Thức.
Nhưng một công pháp này, hắn cầu xin Xích Hoàng năm vạn năm cũng không được, lại truyền cho người ngoài?
Lẽ nào ý chí của Xích Hoàng rộng lớn quảng đại như vậy, đã không có phiến diện về nhân chủng?
- Xích Hoàng phân phó với ta, Tam Nguyên Thần Bất Diệt Thần Thức là công pháp của thời đại Xích Minh, phải trả lại cho người của thời đại Xích Minh.
Tần Mục dáng vẻ tươi cười, cất cao giọng nói:
- Xích Hoàng còn phân phó, hiện nay con cháu đời đời của Huyền Không Giới khiến cho hắn cảm giác quá mất mặt, biến thành những con cừu nhỏ chỉ biết kêu to be be, đã không có tinh thần đấu chiến nên Xích Hoàng nhất định phải tạo áp lực cho các ngươi. Hắn nói, thần tử truyền công pháp Minh Hoàng cho ta, để cho ta tạo áp lực cho các ngươi. Đợi đến khi thần tử có thể ở cảnh giới tương đồng chiến thắng ta, vượt qua ta, hắn mới có thể tán thành các ngươi.
Trong con mắt thứ ba của hắn, trên đại lục chữ Tần, tiểu hài tử khổng lồ cùng Thiên Công, Xích Hoàng nghiêng lỗ tai lắng nghe âm thanh từ bên ngoài bầu trời truyền đến. Xích Hoàng kêu lên một tiếng rên rỉ, ồm ồm nói:
- Ta không có, ta chưa từng nói... Ta rõ ràng nói cho ngươi biết cần phải truyền môn công pháp này cho tộc nhân của ta. Đúng rồi, hắn thật sự nói sẽ truyền, nhưng chưa nói qua sẽ không vơ vét tài sản...
Trong lòng Xích Minh thần tử biết rõ, những lời này là từ trong miệng của Tần Mục nói ra, ai cũng không có cách nào chứng minh được những lời này rốt cuộc là có phải xuất phát từ trong miệng của Xích Hoàng hay không.
Hắn tính toán qua, công pháp của Xích Hoàng tình thế của hắn hiện tại bắt buộc phải có. Dùng sức mạnh, nhất định là không được, hiện tại biện pháp duy nhất chỉ có sử dụng công pháp của Minh Hoàng trao đổi.
Tuy rằng làm như vậy sẽ khiến lực lượng Tần Mục tăng lên nhưng đối với người của Huyền Không Giới mà nói, lại có thể thu được công pháp hoàn mỹ không sứt mẻ, khiến cho nguyên thần và thân thể đồng thời cùng tiến lên!
Tổng thể mà nói, vẫn lợi nhiều hơn hại.
- Được!
Xích Minh thần tử lộ ra vẻ tươi cười.
Hơn mười ngày sau, lâu thuyền của Xích Minh Huyền Không Giới cuối cùng xuất phát, hơn mười chiếc lâu thuyền khổng lồ trùng trùng điệp điệp, hợp thành một hạm đội, tiến ra khỏi Huyền Không Giới.
Lần này Huyền Không Giới di chuyển phân nửa nhân khẩu, còn phân nửa ở lại trong Huyền Không Giới làm hạt giống, trứng gà không thể thả ở trong một giỏ, đây là nguyên văn lời nói của Xích Minh thần tử.
Đám người Tần Mục và Linh Dục Tú sinh sống ở trong một chiếc lâu thuyền, lâu thuyền giống như là đại lục nhỏ di chuyển, có núi nước ruộng tốt, có thể dung nạp mấy chục vạn người.
Hơn mười chiếc lâu thuyền to lớn chính là mấy trăm vạn người, đây đã là phân nửa nhân khẩu của Huyền Không Giới!
Người của Huyền Không Giới không nhiều, không giống như Duyên Khang, nhân khẩu của Duyên Khang phải tính tới mấy trăm ngàn vạn.
Tần Mục đi lại ở phía trên lâu thuyền, quan sát bố trí ở đây, đo lường độ cao dãy núi, dòng nước chảy trong sông. Hắn tính toán ánh mặt trời phóng ra, lại lấy giấy bút vẽ ra bố cục ruộng trên lâu thuyền, tính toán một hồi.
Lâu thuyền bố cục cực kỳ hợp lý, có thể bảo đảm hơn mười vạn người sinh tồn và sinh sôi, nghĩ đến ở thời đại Xích Minh cũng có thành tựu thuật số cực cao, cùng với thợ thủ công tinh tế.
- Lẽ nào thời đại kia cũng có đạo môn?
Tần Mục đương nhiên giật mình kinh sợ.
Hắn xem bản đồ đo lường các nơi trên lâu thuyền, vẽ ra bản vẽ hoàn chỉnh, sau đó quay về, đã thấy Linh Dục Tú đang chăm sóc cho Sơ tổ Nhân Hoàng, bên cạnh còn có hai tròng mắt lớn bưng trà rót nước, chế luyện nước thuốc.
Sơ tổ Nhân Hoàng nằm ở ghế phơi nắng, cố gắng tu luyện Vô Lậu Tạo Hóa Huyền Kinh do Tần Mục truyền cho hắn, cố gắng khiến cho xương gãy của mình tái sinh. Thoáng nhìn thấy Tần Mục đã trở về, hắn lại đen mặt, hừ một tiếng.
Tần Mục vội vàng cười theo nói:
- Sơ tổ, thật sự không phải là ta đánh ngươi, là ca ca ta đánh ngươi. Ta đã giải thích rất nhiều lần, ta không mang thù, không có khả năng cố ý tát bay ngươi.
Sơ tổ lại hừ một tiếng, đầu nghiêng qua một bên, không nhìn hắn.
Tần Mục bất đắc dĩ, kiểm tra thương thế trên thân thể của hắn, phát hiện xương gãy đã bị tống ra bên ngoài cơ thể. Hơn nữa lại có xương cốt mới đang sinh trưởng, chỉ là tốc độ tương đối chậm.
Hắn không nhịn được mừng rỡ vạn phần:
- Thôn trưởng gia gia cuối cùng có thể mọc ra hai tay, hai chân!
Sơ tổ cả giận nói:
- Ngươi đập nát xương của ta, chính là lấy ta ra làm thí nghiệm, chữa trị cho thôn trưởng gia gia của ngươi? Đừng quên ngươi là họ Tần, thôn trưởng gia gia của ngươi là họ Tô, chúng ta mới là người trong nhà, ngươi lại đưa cùi chỏ ra bên ngoài lừa gạt người trong nhà.
Tần Mục vội vàng nói:
- Thật sự không phải là ta tát, là ca ta tát!
Sơ tổ hỏi:
- Trên gia phả ngươi tên là Tần Phượng Thanh đúng không?
Tần Mục gật đầu.
Sơ tổ lại hỏi:
- Ca ca ngươi thì sao? Cũng gọi là Tần Phượng Thanh?
Tần Mục do dự, Sơ tổ nhìn thấy biểu tình hắn, cả giận nói:
- Còn nói không phải ngươi? Chính là ngươi đánh!
Tần Mục điều chế phương thuốc, hữu khí vô lực nói:
- Ngươi nói phải thì là phải.
- Dục Tú công chúa, ngươi nghe chưa? Hắn thừa nhận! Hắn thừa nhận!
Sơ tổ kích động, nhìn về phía Linh Dục Tú tố khổ, nói:
- Duyên Khang, ta chỉ có một người thân như vậy, hắn còn đánh ta, còn đập vỡ xương của ta làm thí nghiệm cho một gia gia khác họ của hắn...
Tần Mục điều chế thuốc xong, đổ xuống cho hắn, lại để cho Sơ tổ tu luyện Vô Lậu Tạo Hóa Huyền Kinh, hai bút cùng vẽ, có thể khôi phục được nhanh hơn.
Sơ tổ uống xong thuốc, tinh thần phấn chấn, tiếp tục nhìn về phía Linh Dục Tú tố khổ. Đột nhiên có người cao giọng nói:
- Chúng ta đến Huyền Đô!
- Huyền Đô?
Tần Mục sốt ruột vội vàng ngẩng đầu lên, chỉ thấy nơi đó đều có ánh sáng soi đến, khiến cho tất cả ngõ ngách của Huyền Đô đều đắm chìm ở trong ánh sáng, không có bất kỳ bóng tối nào.
- Huyền Đô là địa phương của Thiên Công, phân thân Thiên Công nói, lần này cần cho ta thêm một tầng phong ấn nữa, để tránh ca ca ta chạy ra ngoài làm hại. Không biết bản thể của Thiên Công có biết chuyện này hay không?
Hạm đội lâu thuyền cực lớn tiến vào trong ánh sáng của Huyền Đô, đột nhiên từng lâu thuyền tách ra, dọc theo con đường khác nhau đi tới, lợi ích phân tán ra chính là có thể tránh né Thiên Đình truy kích.
Hiện tại tuy rằng không biết Đại Nhật Tinh Quân thương thế thế nào, nhưng nếu chẳng may Đại Nhật Tinh Quân ở trên đường chặn đường truy sát, chỉ sợ đám người của Huyền Không Giới cũng sẽ chết vô cùng nghiêm trọng.
Từng chiếc lâu thuyền lệch khỏi quỹ đạo, từng lâu thuyền biến mất trong ánh sáng lóa mắt. Chỗ lâu thuyền của đám người Tần Mục lại yên tĩnh tiếp tục chạy, hơn mười ngày qua đi, bọn họ cuối cùng lại một lần nữa nhìn thấy được con mắt của Thiên Công.
Lại qua mấy ngày, bọn họ đã không nhìn thấy được con mắt của Thiên Công nữa, chỉ có thể nhìn thấy được ánh sáng nồng đậm gần như ngưng tụ thành thực chất.
Tần Mục vẫn luôn chờ đợi Thiên Công tạo phong ấn cho mình, nhưng lâu thuyền ở Huyền Đô chạy gần tháng vẫn không có bất kỳ tình trạng dị thường nào. Cuối cùng, lâu thuyền chạy ra khỏi phạm vi của Huyền Đô, tiếp tục ở trong tinh không tối tăm, lao thẳng đến La Phù Thiên.
- Kỳ quái, vì sao Thiên Công không cho ta thêm một đạo phong ấn, vì sao không thu hồi phân thân của mình?
Trong lòng hắn có chút không giải thích được, dẫn theo nghi ngờ đến giúp Sơ tổ kiểm tra thương thế thân thể. Chỉ thấy Sơ tổ Nhân Hoàng trải qua một tháng điều dưỡng và tu luyện, xương vỡ trong thân thể đã hoàn toàn tống ra ngoài. Hơn nữa xương cốt mới đã mọc ra, hiện nay xương mới có chút yếu ớt, không chịu nổi trọng lượng thân thể của hắn.
Dù sao cũng là thần chỉ của Trảm Thần đài, trọng lượng thân thể kinh người, xương cốt của vị thần bình thường chỉ sợ vẫn không có cách nào chịu đựng nổi thân thể của hắn.
Tần Mục lại để cho hai con mắt to kỳ quái chui vào trong Thiên Cung của Sơ tổ, đưa thuốc, mượn mắt to kỳ quái quan sát Thiên Cung và nguyên thần của hắn, nói:
- Đã không có gì đáng ngại, lại chuyên cần khổ luyện một khoảng thời gian, cường độ xương cốt của ngươi lại có thể sánh ngang với trước đây. Lại thêm ngươi tu luyện Vô Lậu Tạo Hóa Huyền Kinh, thân thể chỉ có thể mạnh hơn trước!
Sơ tổ miễn cưỡng ngồi dậy, đột nhiên nói:
- Mục nhi, mi tâm của ngươi có chuyện gì xảy ra vậy?
Tần Mục không giải thích được, nói:
- Thế nào?
- Lá liễu vàng ở mi tâm của ngươi thay đổi.
Tần Mục liền vội vàng lấy cái gương ra nhìn vào, chỉ thấy màu sắc lá liễu vàng ở mi tâm của hắn đã thay đổi. Lá liễu này vốn là do câm điếc chế tạo, đám người của Tàn Lão thôn hợp lực đánh ra ấn ký phong ấn, sau đó lại được Đại Phạm Thiên Vương Phật động tay động chân trước khi giao cho hắn, tăng thêm cấm chế phong ấn của mình, cùng ngọc bội phong ấn của Thổ Bá dung hòa.
Mà bây giờ, lá liễu không còn là màu vàng kim, mà các loại ánh sáng không ngừng biến đổi, giống như là do ánh sáng tạo thành, rất kỳ diệu.
Tần Mục kinh ngạc, vừa định tháo lá liễu vàng xuống quan sát, Sơ tổ khẩn trương nói:
- Đừng kéo xuống! Ngươi còn muốn gặp phải chuyện này nữa sao? Nếu chẳng may ca ca ngươi lại chạy ra ngoài? Chiếc thuyền này không chịu nổi ngươi lăn qua lăn lại! Ngươi đừng hiếu kỳ như vậy có được hay không?
Tần Mục nghi ngờ nói:
- Sơ tổ, ngươi không phải không tin ta có người ca ca sao?
Sắc mặt của Sơ tổ ửng đỏ.
- Chẳng lẽ lúc ở Huyền Đô, Thiên Công lặng lẽ gieo phong ấn cho ta? Hắn trồng xuống phong ấn lúc nào? Ta tại sao lại hoàn toàn không nhận thấy được?
Tần Mục muốn bóc ra nhìn kỹ, nhưng lo lắng sau khi bóc xuống sẽ thả ca ca ra, chỉ đành phải mạnh mẽ kìm chế lòng hiếu kỳ.
Mấy tháng sau, Sơ tổ hoàn toàn khỏi hẳn, tu vi thực lực càng cao hơn trước đây, bọn họ đã đến La Phù Thiên. Điều khiến cho Tần Mục buồn bực là dọc theo con đường này không ngờ bọn họ không gặp phải bất kỳ truy sát truy kích nào, thậm chí ngay cả cái bóng thần chỉ của Thiên Đình cũng không thấy.
- Thiên Đình chắc là đang chờ đợi cơ hội một lưới bắt hết.
Sơ tổ nói:
- Một lưới bắt hết Duyên Khang và Xích Minh Dư Bộ!
Trong lòng Tần Mục rét lạnh.
Xích Khê thần tướng lái lâu thuyền về phía dị tinh, nói:
- Tần tế tửu, vẫn mong các ngươi đi đầu trở lại Duyên Khang, chúng ta chờ đợi tộc nhân khác đến đây, qua mấy tháng nữa sẽ tìm đến Duyên Khang.
Tần Mục gật đầu, cùng Sơ tổ và Linh Dục Tú bay khỏi dị tinh tiến vào La Phù Thiên. Hắn đến nơi, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy quỹ đạo của viên dị tinh này dần dần thay đổi, hiển nhiên là Xích Khê và các thần chỉ đang vận dụng pháp lực hoặc trận pháp, vì tương lai vận chuyển dị tinh đến Duyên Khang.
Nếu có thể vận chuyển thành công, trên bầu trời Duyên Khang sẽ xuất hiện thêm một vì sao chân chính.
- Lần này công đức viên mãn, chúng ta đi thôi, đi gặp Tiều Phu thánh sư trước đã.
Bọn họ đi tới chỗ tế đàn của Tiều Phu thánh nhân, lại không nhìn thấy tiều phu. Đám người Tần Mục chỉ đành phải trở lại Thái Hoàng Thiên, đến Ly thành, Tần Mục lúc này mới trấn tĩnh lại, cười nói:
- Lần này, sau khi quay về Duyên Khang, có thể thông báo với hoàng đế, hai đại công pháp Đế Tọa của thời đại Xích Minh. Hai đại công pháp Đế Tọa là Vô Lậu Tạo Hóa Huyền Kinh của Minh Hoàng, Tam Nguyên Thần Bất Diệt Thần Thức của Xích Hoàng này đều có thể truyền đi. Thần thông giả của Duyên Khang chắc chắn nghênh đón một lần bạo phát lớn! Sơ tổ, Tú muội, chúng ta đi gặp Mã gia trước. Chỗ của ta còn có kinh pháp của Đế Thích Thiên Vương Phật, cũng cần phải truyền thụ cho Mã Như Lai.
Trong Ly thành, ba người Tần Mục đi vào chùa chiền của Mã gia, vị tăng tiếp đón dẫn bọn họ vào trong viện, cười nói:
- Các vị thí chủ, đám người dược sư thí chủ cũng ở chỗ này, đang cùng Như Lai đàm kinh luận đạo.
Tần Mục vừa mừng vừa sợ:
- Thôn trưởng bọn họ cũng tới?
Đúng vào lúc này, dược sư từ trong phòng luyện đan đi ra, ôm một cái bát lớn, cao giọng nói:
- Tên béo mập, đi ra ăn cơm!
Tần Mục cười nói:
- Tên béo mập? Nhất định là rồng béo! Ta cũng đã lâu chưa từng nhìn thấy rồng béo! Không biết hắn có luyện đi thịt béo toàn thân hay không?
Đang nói, có một quả cầu thịt cực lớn từ cách đó không xa ra khỏi. Chân của quả cầu thịt này miễn cưỡng có thể điểm tới mặt đất, từng điểm từng điểm di chuyển về phía trước. Đuôi rồng lớn nhưng bởi vì quá béo, có vẻ rất ngắn và nhỏ, ở phía sau cái mông lắc trái lắc phải.
Mà cái cổ đã biến mất, đầu cũng giống như là một quả cầu thịt, dường như mọc lên một quả cầu thịt đầy mảnh vảy và lông bờm ngắn nhỏ, mơ hồ còn có thể nhìn thấy được trên đầu có sừng rồng.
Quả cầu thịt này vui vẻ nói:
- Là cơm trưa sao? Dược sư lão gia, hôm nay phân lượng cơm trưa có đủ không? Bữa sáng lão gia cho phân lượng chưa đủ, thiếu hơn một cân.
Dược sư tức giận nói:
- Bản thân ngươi nhìn đi!
Dứt lời, hắn xoay người rời đi.
Quả cầu thịt này cố sức chuyển đến cái nồi lớn, dự định tính toán một chút con số linh đan bên trong, đột nhiên dừng chân không được, đầu cắm vào trong nồi.
Trong nồi chỉ nghe có một âm thanh ồm ồm nói:
- Còn chưa đếm xong. Thật là đói, ăn trước lại nói.
Vì vậy, trong nồi truyền đến tiếng nhai nuốt.
Tần Mục hóa đá, qua một lúc lâu mới hồi phục tinh thần lại, lẩm bẩm nói:
- Không, đây cũng không phải là rồng béo của ta, tuyệt đối không phải là... Gia gia dược sư, gia gia dược sư, gia gia có thấy Long Kỳ Lân của ta hay không?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]