Tại Long thôn nho nhỏ kia, sau khi Thanh Nha tiễn bước Tần Mục, nàng lại dùng nguyên khí bọc quanh sào huyệt của chân long đưa đến bên cạnh Tần Mục ở cách xa ngàn dặm, nàng nhìn về phía Thanh Hoang lão nhân nói:
- Lão tổ, vì sao phải vội vàng tiễn bước Tần thế huynh như vậy? Hắn không phải là hậu nhân của Khai Hoàng sao?
Những thôn dân khác cũng hiếu kỳ không thôi, tất cả đều tiến lên đây, dò hỏi:
- Nghe lão tổ nói, lão tổ cùng Khai Hoàng là kết giao sinh tử, lần này đánh đuổi Tần thế huynh như vậy có chút không hợp với đạo làm người.
Thanh Hoang lão nhân trừng mắt với bọn:
- Chúng ta cũng không phải là người, cần nhân tình gì? Lại nói, năm đó ta cùng Khai Hoàng kết giao sinh tử, nhưng đều là ta bị tổn hại nhiều, chiếm tiện nghi ít! Khai Hoàng người này dẫn theo thê nhi già trẻ chạy đến nơi Vô Ưu Hương vô dụng kia sung sướng, ném lại cục diện rối rắm xuống, bản thân lại chẳng quan tâm, lão tử còn phải đi chùi đít cho hắn sao? Hắn nghĩ thật hay!
Đám người Thanh Nha đưa mắt nhìn nhau.
Thanh Hoang lão nhân càng nói càng tức, cười lạnh nói:
- Chưa từng thấy ta nói lời thô tục sao? Lão tử năm đó là người nói thô tục nổi danh nhất trong Khai Hoàng Thiên Đình, từng mắng chết một vị Ngưu Thần! Khai Hoàng bỏ lại một đống cục diện rối rắm, bao nhiêu đạo hữu đều đang đợi hắn Đông Sơn tái khởi, chờ đợi hắn ngóc đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-than-ky/2982716/chuong-572.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.