Chương trước
Chương sau
Duyên Khang quốc sư nhíu mày, nhìn chiến trường, trong chiến trường có rất nhiều lân hỏa, những lân hỏa kia là âm soa cầm theo đèn bão, từng chiếc thuyền dẫn theo vong linh chết trận đi về phía U Đô.

Nếu không cho lão nhân âm soa này dẫn Tần Mục đi sẽ lại làm ầm ĩ lên, nhiều âm soa như vậy chỉ sợ có thể sẽ đánh tới khiến Thái Hoàng Thiên thành đất trống!

Hắn nhìn về phía Tần Mục, trầm ngâm không quyết. Tần Mục cười nói:

"Ta đã từng đi U Đô hai lần, lần đầu tiên là bị Đô Thiên ma vương hại, hồn phách rơi vào U Đô."

"Là ta cứu ngươi lên, đưa ngươi trở lại dương gian."

Lão nhân phía sau chiếc đèn bão nói.

Trong lòng Tần Mục nhất thời kinh sợ, nhìn về phía lão nhân phía sau chiếc đèn bão nhưng vẫn không nhìn thấy được khuôn mặt của hắn.

"Lần thứ hai ta với đám người đại tôn, rồng béo và Bạch Bức huynh đệ cùng nhau rơi vào U Đô, cũng còn sống."

Tần Mục lấy lại bình tĩnh, từ trên lâu thuyền đi ra, đi tới trên thuyền nhỏ, hắn nhìn về phía mọi người phất tay, ôn hòa cười nói:

"U Đô không nguy hiểm như các ngươi tưởng tượng đâu. Lần này ta đi là nói về chuyện nhân quả của bốn vạn tám nghìn vong linh, nói xong ta sẽ trở về."

Long Kỳ Lân mở miệng muốn nói, nhưng suy nghĩ một lát lại nuốt trở lại, thầm nghĩ:

"Giáo chủ hồ đồ, U Đô có chỗ nào không nguy hiểm đáng sợ chứ? Khắp nơi đều là yêu ma quỷ quái kỳ lạ, còn có Trấn Tinh Quân ma đầu đáng sợ lấy mạng kia. Chỉ có điều địa vị của ta bây giờ tràn ngập nguy cơ, bị so sánh dưới Hổ ca, vẫn không nên nói gì, bằng không giáo chủ nhân cơ hội phát hỏa, sau này sẽ không có tin tức về linh đan nữa."

Hắc Hổ Thần tiến lên trước một bước, đang muốn nói chuyện, Duyên Khang quốc sư đã giơ tay lên ngăn lại, lắc đầu, nói:

"Giáo chủ có muốn lưu lại thân thể hay không?"

Trong lòng Tần Mục thoáng động, nhất thời hiểu rõ ý tứ của hắn, quốc sư dự định lưu lại thân thể của hắn, nếu Tần Mục không có cách nào trở về thì sẽ sử dụng Khiên Hồn Dẫn tới làm phép, cứng rắn đoạt lại hồn phách của hắn.

"Quốc sư đừng lo."

Tần Mục tháo ấu long trên lỗ tai xuống, vẫy vẫy tay, cười nói:

"Mang theo thân thể tương đối an toàn. Tiểu Long này chờ sau khi ta từ U Đô trở về sẽ mượn lại một lần nữa."

Duyên Khang quốc sư hơi ngẩn ra, không hiểu được ý của hắn. Chiếc thuyền nhỏ này ung dung chạy đi, biến mất trong bóng đêm, ấu long lại bay trở về trên thuyền, chạy đến chỗ của Tần Ngọc, quấn ở trên thân thể hắn.

"Giáo chủ vì sao không để lại thân thể?"

Duyên Khang quốc sư không giải thích được, khẽ nói:

"Mấy vị thần chỉ đồng thời thi triển môn pháp thuật Khiên Hồn Dẫn này chắc hẳn là có thể triệu hồi hồn phách của hắn từ U Đô về."

Tần Mục đứng ở trên thuyền nhỏ nhìn xung quanh, nhưng chỉ thấy từng chiếc thuyền thu hoạch u hồn xuất hiện trong bóng đêm, đang không ngừng chạy về phía sâu bên trong U Đô, ngọn đèn ở trên những chiếc thuyền này rất u ám, từ phía xa nhìn lại giống như là chiếc đèn lồng di chuyển trong màn đêm.

Diêm vương đã từng nói với hắn nếu có cơ hội nhất định phải đi U Đô một lần, lần này hắn từ chối đề nghị của quốc sư cũng xuất phát từ nguyên nhân này.

Diêm vương nói không tỉ mỉ nhưng Tần Mục vẫn nhạy bén nhận thấy được chuyện mình sinh ra ở U Đô khẳng định sẽ không đơn giản như vậy. Lần này Thổ bá truyền gọi hắn cũng là một lần cơ hội khó có được, nói không chừng hắn sẽ thăm dò được rõ ràng bí mật thân thế của hắn.

Chiếc thuyền nhỏ phiêu đãng, tốc độ rất nhanh, nhưng ở trong thuyền lại không cảm giác được thuyền đang tiến về phía trước, chỉ có thể nhìn đến thế giới u ám không rõ xung quanh đang lần lượt đi xa.

Trong lòng Tần Mục chấn động, hắn là từ Thái Hoàng Thiên lên thuyền, quay đầu lại có thể nhìn thấy được Thái Hoàng Thiên đang dần rời xa.

Nhưng mà ngoại trừ Thái Hoàng Thiên ra thì hắn vẫn nhìn thấy được rất nhiều thế giới khác, từng thế giới mỹ lệ muôn màu. Từng chiếc thuyền nhỏ treo đèn bão từ trong những thế giới đó đi ra, nối liền không dứt.

Từ phía xa nhìn lại, bầu trời của những thế giới đó tối tăm, ngọn đèn dầu u ám khiến cho hắn dâng lên từng suy nghĩ xa xôi, không khỏi tưởng tượng ra cảnh tượng của những thế giới đó, có những chuyện gì mạnh mẽ hoặc phiền muộn u oán, có thiên hạ gì hào khí hoặc đa tình.

"Thật ra đây đã là lần thứ tư ngươi tới U Đô."

Đầu thuyền, vị lão nhân âm soa kia treo đèn bão ở đầu thuyền, xoay người lại đối diện với Tần Mục, không nhanh không chậm nói:

"Ngươi sinh ra ở U Đô, bởi vậy lần này là lần thứ tư."

Tần Mục trở nên hăng hái, dò hỏi:

"Tiền bối, ta không có ký ức gì về chuyện khi sinh ra, xin hỏi tiền bối có thể nói một chút hay không?"

"Thời điểm ngươi sinh ra đã gây ra động tĩnh rất lớn chấn động U Đô các giới, cuối cùng rất nhiều bá chủ nhất trí quyết định cho ngươi lưu vong."

Hắn cẩn thận quan sát mặt của lão nhân này nhưng vẫn không có cách nào nhìn thấy rõ hình dáng của hắn.

Lão nhân âm soa chậm rãi nói:

"Vì vậy ngươi đã bị lưu đày, phía sau có chuyện gì xảy ra ta cũng không biết."

Tần Mục ngẩn người một lát, bật cười nói:

"Lúc ta mới sinh ra, nhất định là một đứa trẻ sơ sinh nho nhỏ, làm sao có thể gây ra động tĩnh quá lớn? Hơn nữa những bá chủ U Đô các ngươi lưu vong một đứa trẻ sơ sinh, không phải là quá không phúc hậu đi?"

"Rất phúc hậu rồi."

Lão nhân âm soa này không nhanh không chậm nói:

"Trong mắt của ta, ngươi làm ra những chuyện kia, chúng ta chỉ lưu vong ngươi đã là rất phúc hậu. Sau khi những bá chủ đó lưu vong ngươi đã cảm thấy rất hài lòng, ăn mừng rất nhiều ngày."

"Ta rốt cuộc làm ra những chuyện gì?"

Tần Mục càng buồn bực:

"Một đứa trẻ sơ sinh có thể làm được chuyện gì?"

Lão nhân âm soa này không đáp. Chiếc thuyền nhỏ đi vào một thế giới, ở trong bóng đêm tiến về phía trước, sau một lúc lâu, bọn họ tiến vào một thế giới nhỏ trong thế giới này.

Tần Mục ngẩng đầu, nhìn thấy được nhật nguyệt và ngũ diệu, cùng với sao khắp bầu trời, hoa lệ khác thường, tản ra ánh sáng năm màu.

Trên bầu trời còn có một đạo Thần Kiều, trên Thần Kiều có hình thái nguyên thần của một vị thần chỉ đứng sừng sững ở nơi đó.

"Đây là một vị cường giả Thần Kiều thần tàng!"

Tần Mục kinh ngạc:

"Chúng ta tiến vào trong thần tàng của một vị cường giả."

Lão nhân âm soa này lấy ra một quyển sách, lật ra nhìn mấy lần, tìm được một cái tên, mở miệng nói:

"Hàn Chân, thọ nguyên của ngươi đến, ba ngày sau ta tới đón ngươi, xử lý tốt chuyện hậu sự."

Nguyên thần trên cây cầu kia nhìn xuống phía dưới, ánh mắt buồn bã, nói:

"Ta đã biết. Cảm ơn âm soa khoan dung cho ba ngày."

Lão nhân âm soa gật đầu, chiếc thuyền nhỏ rời khỏi thế giới nhỏ này, lại tiến vào U Đô, tiếp tục đi về phía trước:

"Người đời chỉ khi sắp xuất thế sẽ cùng Thổ bá định ra khế ước, thọ nguyên vừa đến, hồn sẽ lại trở về U Đô. Thông báo ngươi đi U Đô nói chuyện nhân quả, âm soa cũng dự định tiến vào Sinh Tử thần tàng của ngươi, truyền lệnh Thổ bá với ngươi, tiếc rằng bị bảo vật trên người của ngươi ngăn cản cho nên ta không thể không tự mình tiến vào dương gian tìm ngươi. Thời gian càng lâu đối với ngươi lại càng bất lợi."

Trong lòng Tần Mục càng buồn bực, cười nói:

"Ta còn là cảnh giới Lục Hợp, Sinh Tử thần tàng chưa mở ra, âm soa làm sao có thể tiến vào Sinh Tử thần tàng của ta?"

"Đối với các ngươi là đóng nhưng đối với U Đô âm soa mà nói tất cả đều mở. Chúng ta tiến vào Sinh Tử thần tàng của các ngươi đưa tin, đối với ngươi chính là báo mộng."

Lão nhân âm soa nói:

"Chỉ là bảo vật trên người ngươi ngăn cản khiến cho chúng ta không có cách nào tiến vào trong giấc mộng của ngươi."

Tần Mục lấy ra ngọc bội, nói:

"Ngươi nói bảo vật là khối ngọc bội này phải không? Khối ngọc bội này rốt cuộc lai lịch ra sao? Bên trong ngọc bội che giấu nguyền rủa gì?"

Lão nhân âm soa này vội vàng nói:

"Mang vào, không nên lấy xuống."

Tần Mục đành phải lấy về.

Qua thời gian không lâu, lão nhân âm soa đột nhiên cảnh giác, hắn cầm lấy một mảnh giấy vàng dán ở trên mặt của Tần Mục, đứng lên tháo ngọn đèn bão ở đầu thuyền xuống, chiếu về phía bóng tối xung quanh, trầm giọng nói:

"Vị đạo hữu kia ẩn nấp ở gần đây?"

Tần Mục chọc thủng hai cái lỗ ở trên mặt giấy vàng, lộ ra con mắt nhìn khắp nơi, xung quanh là một mảnh u ám, không nhìn thấy rõ được trong bóng tối có thứ gì.

Đột nhiên đèn bão đèn chiếu sáng vào trên một thân thể cực lớn trắng mịn, thân thể này nhanh chóng di chuyển, mảnh vảy chiết ra các loại ánh sáng, rất nhanh đã biến mất.

Lão nhân âm soa trầm ngâm một chút, cười lạnh nói:

"Hắn là người Thổ bá muốn gặp, các ngươi cho dù có ý kiến gì cũng không cần làm loạn, bằng không các ngươi không chịu nổi trách nhiệm đâu."

Xung quanh chiếc thuyền nhỏ truyền đến từng tiếng cười khẽ, từng con ma nhãn quỷ dị sáng lên ở xung quanh chiếc thuyền nhỏ, những con mắt đó khổng lồ, hoàn toàn bao vây xung quanh chiếc thuyền nhỏ.

"Thổ bá muốn gặp hắn thì chúng ta sẽ không ngăn cản, dù sao chúng ta cũng sinh hoạt ở U Đô, kiếm ăn ở dưới danh nghĩa của Thổ bá. Nhưng chúng ta cũng có chủ tử, cũng nhận được mệnh lệnh phải tìm được hắn."

Mỗi một âm thanh từ bốn phương tám hướng truyền đến, tiếng cười rất quỷ dị giống như sâu mềm bò vào trong thân thể, vừa gặm cắn xương của ngươi vừa chuyện:

"Thiên Tề Quân, ngươi là Thiên Phù Đô Quan, Phủ Quân của U Đô, chúng ta nên kính ngươi ba phần. Chỉ có điều ngươi che khuất mặt của hắn, không cho chúng ta nhìn thấy khuôn mặt của hắn, khiến cho chúng ta không biết thân phận của hắn, chúng ta trở lại làm sao báo cáo kết quả công tác? Ngươi bóc hoàng phù ra, chúng ta sẽ mặc cho ngươi dẫn theo hắn rời đi!"

Lão nhân âm soa này cười lạnh một tiếng, đột nhiên những mắt đó chợt khép kín rồi biến mất, chỉ thấy từng chiếc thuyền nhỏ đi tới, đầu mỗi chiếc thuyền có một lão nhân cầm theo đèn bão, từng ngọn đèn chiếu xuống mọi nơi.

Trong bóng tối, rất nhiều thân thể trắng mịn ở dưới ngọn đèn chiếu xuống nhanh chóng đi xa.

Ánh mắt của Tần Mục chớp động, chỉ thấy những thuyền nhỏ kia di chuyển về phía bọn họ, va chạm vào thuyền của bọn họ, thuyền cùng thuyền sát nhập, trùng điệp, biến thành một chiếc thuyền lớn. Mà lão nhân âm soa trên thuyền không ngờ cũng trùng điệp vào lão nhân âm soa, sát nhập, trong chớp mắt chính là sáu mươi bảy mươi chiếc thuyền và lão nhân âm soa chồng chất lên nhau, biến thành một người!

Lão nhân âm soa này nói:

"Hiện tại không cần khiếp sợ bọn họ."

Tần Mục vội vàng nói:

"Vừa rồi ngăn cản chúng ta là ai vậy?"

"Thần Ma Thiên Đình đóng quân ở của U Đô."

Lão nhân âm soa này lắc đầu nói:

"Một đám người chim cưu ở tổ chim thước."

Tần Mục dường như suy nghĩ tới điều gì, thuyền nhỏ lại chạy về phía trước, cuối cùng Tần Mục lại một lần nữa nhìn thấy được Thổ bá, đương nhiên không thể nào là Thổ bá hình thái hoàn chỉnh mà là Thổ bá sừng chín khúc.

Tầng tầng lớp lớp thế giới hợp thành Thổ bá sừng chín khúc, khoảng cách càng gần hai cái sừng này lại có vẻ càng lớn. Trên hai cái hai sừng có những lục địa cực kỳ khổng lồ, vô số núi lửa phun trào, nối liền từng đại lục.

Khi chiếc thuyền đi ngang qua đại lục núi lửa, Tần Mục nhìn thấy được vô số du hồn chật vật đi ở trong thế giới nham thạch nóng chảy.

Thuyền nhỏ ung dung không biết qua bao lâu, qua vô số đoạn sừng của Thổ bá, đi tới một mảnh đại lục, ở đây không có thế giới địa ngục kinh tâm động phách giống như vừa rồi, chỉ có một mảnh cung điện nguy nga.

Thuyền nhỏ hạ xuống dừng lại ở trước một mảnh cung điện, trên cung điện viết ngôn ngữ U Đô. Tần Mục nhìn lại, nhất thời biết hàm nghĩa của những ngôn ngữ U Đô này:

"Thiên Tề Nhân Thánh Vương Phủ."

Lão nhân âm soa tiến vào trong điện, nói:

"Nơi này là phủ đệ của ta, thân thể ngươi quá nhỏ, Thổ bá không có cách nào trực tiếp gặp ngươi, sau một lát nữa Thổ bá sẽ phân thân đến đây đặt câu hỏi."

Tần Mục chờ một lát, kiểm tra bức tranh vẽ trên tường bên trong Thiên Tề Nhân Thánh Vương Phủ, phía trên vẽ một ít truyền thuyết thần thoại, đột nhiên trung tâm đại điện phía sau hắn có nham thạch nóng chảy cuồn cuộn, mặt đất biến thành nham thạch nóng chảy cuồn cuộn, nham thạch nóng chảy xoay tròn, đôi sừng nhọn vặn vẹo xoay tròn dâng lên, hóa thành một vị Thổ bá cao lớn hơn mười trượng xuất hiện ở trước mặt hắn.

Lão nhân âm soa này cúi người lấy ra sách, nói:

"Tần Phượng Thanh được đưa tới. Các loại chuyện ác hắn làm đều ghi lại trong hồ sơ, mời Thổ bá đọc."

Tần Mục vội vàng tiến lên trước, chỉ thấy quyển sách kia dày đến mức đáng sợ, hắn vội vàng nói:

"Chuyện trong sách này không phải do ta làm! Ta mới mười tám tuổi, làm sao có thể làm ra nhiều chuyện xấu như vậy?"

Vị Thổ bá dung nham nhận quyển sách, mở ra kiểm tra một hồi, thần quang trong hai hỏa nhãn phóng ra, nói:

"Chuyện của nơi này dĩ nhiên không phải là do ngươi ở dương gian làm ra, mà chuyện tốt của ngươi ở U Đô. Ngọc bội ta luyện cho ngươi còn không? Gần đây ta cảm giác được phong ấn của ngọc bội có chút buông lỏng."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.