Chương trước
Chương sau
Đám người Linh Dục Tú khiếp sợ không tên, nhìn thấy càng ngày càng nhiều người Mục Nhật tộc đi tới, quỳ một chân dưới đất và không ngừng hô vang điện hạ.

Vào lúc này, hầu như tất cả Mục Nhật giả đều đi tới nơi này. Hắn nhìn vào trong mắt, phía dưới có gần mười vạn Mục Nhật giả đều quỳ một chân trên đất, cúi đầu xuống.

Bên trong Mục Nhật giả không có hoàng đế, đương nhiên Tần Mục sẽ không phải là Mục Nhật giả, như vậy bọn họ gọi điện hạ là điện hạ nào?

- Chăn trâu chính là điện hạ của Đại Khư? Hay là điện hạ của Vô Ưu Hương? Chăn trâu chính là thái tử Đại Khư sao?

Linh Dục Tú cảm thấy mê man, chăn trâu còn có lai lịch như thế?

Tại sao hắn có thể điều khiển thuyền Thái Dương, khống chế lực lượng thuyền Thái Dương?

Hồ Linh Nhi lại cảm thấy thất vọng:

- Công tử không phải hồ ly đực thành tinh?

Tần Mục buông bàn tay ra, thân thể dần dần khôi phục bình thường, hai cánh tay khác cũng thu trở về cơ thể. Hắn vội vàng nâng lão tộc trưởng đứng lên, nói:

- Tộc trưởng, nhanh bảo tộc nhân đứng dậy.

- Tạ ơn điện hạ.

Lão tộc trưởng đứng dậy, nghiêm túc nói:

- Lúc trước không biết thân phận điện hạ, có nhiều chỗ mạo phạm, xin điện hạ thứ tội.

Hắn xoay người lại, giơ cao cánh tay bảo các Mục Nhật giả phía dưới đứng dậy:

- Các con dân Mục Nhật tộc thủ hộ giếng Mặt Trời, điện hạ Vô Ưu Hương đến rồi! Vô Ưu Hương cũng không quên chúng ta! Chờ đợi hai vạn năm qua, hai vạn năm vất vả, chúng ta đã chờ được! Giếng Mặt Trời sẽ không rơi vào tay giặc! Mục Nhật giả sẽ không diệt tuyệt!

Trên mặt các Mục Nhật giả lộ ra vẻ mặt mừng rỡ như điên, bọn họ cùng reo hò và cười to. Dày vò những ngày qua, chiến tranh tàn khốc mang tới ngột ngạt, tất cả phiền muộn đều không cánh mà bay.

Dị vực ma thần xâm lấn giếng Mặt Trời, các Mục Nhật giả bị bao phủ trong nguy cơ diệt tộc. Tất cả tộc nhân đều phấn đấu chém giết vì tương lai chủng tộc nhưng bọn họ không có bất kỳ nắm chắc tránh thoát nguy cơ, áp lực càng lúc càng lớn, trong tộc càng ngày càng ngột ngạt.

Hiện tại, khi Tần Mục đến, hi vọng đã biến mất lại trở về.

Đây là một trận cuồng hoan, đâu đâu cũng có cự nhân reo hò. Có người vui đến phát khóc, có người vừa múa vừa hát, có người đi báo tin cho các chiến sĩ bị thương và lão nhân sắp chết, còn có người dâng hương cầu phúc với tổ tiên.

- Tộc trưởng, có phải có hiểu lầm gì hay không?

Tần Mục nhìn đám người đang vui mừng phía dưới, hắn có phần không hiểu, lập tức nói với lão tộc trưởng:

- Ta cũng không phải điện hạ của các ngươi.

Lão tộc trưởng lắc đầu nói:

- Không phải Mục Nhật giả thì không thể khống chế thuyền Thái Dương, chỉ có một khả năng, đó chính là hoàng tộc! Năm đó Tỷ Thanh phụng hoàng lệnh luyện chế thuyền Thái Dương, thuyền Thái Dương trừ có thể bị Thuần Dương thể Thái Dương Thủ điều khiển ra, còn có thể bị hoàng tộc điều khiển. Điện hạ không phải Mục Nhật giả, cho nên chính là hoàng tộc đến từ Vô Ưu Hương!

Tần Mục lắc đầu:

- Ta là Bá thể, nói không chừng Bá thể cũng là Thuần Dương thể.

- Bá thể? Bá thể là cái gì?

Tộc trưởng mờ mịt, cuồng hoan phía dưới càng lúc càng lớn, náo nhiệt đến cực điểm, hắn thử dò xét nói:

- Điện hạ, Bá thể là xưng hô của huyết mạch hoàng tộc sao?

Tần Mục hoài nghi, chẳng lẽ Bá thể thật sự là xưng hô của hoàng tộc? Dường như có điểm không đúng.

Nếu như Bá thể là xưng hô với hoàng tộc, như vậy Hư Sinh Hoa cũng là hoàng tộc sao?

Nếu như Hư Sinh Hoa cũng là hoàng tộc, trưởng thôn nói Bá thể thật giả là chuyện gì? Chẳng lẽ còn có câu chuyện huyết thống ngụy hoàng tộc?

Nếu như Bá thể không phải hoàng tộc, như vậy Bá thể có phải là Thuần Dương thể không?

Nếu là Thuần Dương thể, như vậy Tần Mục làm cách nào khống chế thuyền Nguyệt Lượng?

Nội tâm hắn sinh ra nghi ngờ, rất muốn tìm trưởng thôn hỏi thăm rõ ràng.

Cho tới nay, hắn đều cho rằng mình là Bá thể, Bá thể độc nhất vô nhị. Bởi vậy hắn nắm giữ tín niệm vô địch, hắn tin tưởng việc này không nghi ngờ.

Tộc trưởng Mục Nhật giả nói làm hắn sinh ra nghi ngờ.

Cuồng hoan qua đi, lão tộc trưởng hạ lệnh tiếp tục chọn lựa Thái Dương Thủ, các Mục Nhật giả không hiểu nhưng vẫn quay về Thái Dương Thần điện. Tần Mục cũng dẫn theo đám người Linh Dục Tú đi cùng, với tư cách điện hạ, bọn họ được tôn sùng như thượng khách.

Tần Mục nhìn phía dưới, nhìn thấy rất nhiều Mục Nhật giả tiến lên thử đốt Thái Dương lô nhưng đại đa số chỉ có thể đốt Thái Dương lô lên và dập tắt ngay tức thì, không ai có thể kiên trì thời gian dài.

Nhưng cổ quái chính là, có chút Mục Nhật giả sau khi đốt Thái Dương lô, bên trong Thái Dương lô sẽ xuất hiện dị tượng. Có hình ảnh Hỏa Long, Hỏa Phượng Hoàng, Hỏa Giao, Hỏa Kỳ Lân, chúng phát ra tiếng gào thét kinh thiên.

Đám người Linh Dục Tú cảm thấy cổ quái, Tư Vân Hương thấp giọng nói:

- Tình hình trong lò giống như linh thể, chẳng qua không giống linh thể.

Mọi người gật đầu, linh thể có tứ đại linh thể, Chu Tước, Huyền Vũ Thanh Long và Bạch Hổ. Tứ đại linh thể là gọi chung, mỗi linh thể đều là một loại lớn, cũng không nhất định là hình thái Chu Tước, Huyền Vũ, Thanh Long và Bạch Hổ mà còn có các hình thái khác. Chẳng hạn như Lang Cư Tư quốc có rất nhiều linh thể đều là Long Lang linh thể.

Mà Long Lang linh thể phụ thuộc vào Thanh Long linh thể.

Nhưng từ dị tượng trong Thái Dương lô biểu hiện, linh thể của Mục Nhật giả thể hiện các dị tượng như Hỏa Long, Hỏa Phượng Hoàng là chi nhánh của Chu Tước linh thể.

Nhưng mà Chu Tước linh thể cũng không được gọi là Thuần Dương thể, mà là hỏa thuộc tính linh thể, Thái Dương lô khảo nghiệm lại là Thuần Dương thể.

Nhìn từ góc độ này, linh thể của Mục Nhật giả cũng không thể phân loại trong Chu Tước linh thể.

Tần Mục nghi ngờ nói:

- Tộc trưởng, chẳng lẽ trên đời không chỉ có tứ đại linh thể?

- Tứ đại linh thể? Ngươi nói bốn loại linh thể Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước và Huyền Vũ sao?

Lão tộc trưởng lắc đầu nói:

- Thuần Dương thể không trong tứ đại linh thủ.

- Quả là thế!

Nội tâm mọi người chấn động, quả nhiên thế gian này không chỉ có tứ đại linh thể, còn có cái linh thể khác.

- Tứ đại linh thể là cách gọi của người bên ngoài Đại Khư sao?

Lão tộc trưởng nói:

- Thế gian này không chỉ có tứ đại linh thể, còn có Thuần Dương thể, Thuần Âm thể, còn các linh thể cường đại khác. Cách gọi tứ đại linh thể chỉ là cách gọi sau tận thế mà thôi. Trong tộc ta có một ít truyền thuyết, năm đó có rất nhiều linh thể cùng tồn tại trên thế gian. Có rất nhiều chủng loại linh thể, nhiều đến mấy trăm chủng, chẳng qua sau khi đại kiếp xuất hiện, rất nhiều linh thể đều biến mất. Người bên ngoài Đại Khư ngoại bị phong ấn cầm tù, chỉ còn lại tứ đại linh thể.

Linh Dục Tú, Tư Vân Hương liếc nhau, lộ ra mờ mịt và hoảng sợ. Việc này hoàn toàn không giống như tin tức các nàng từng biết.

Các nàng nghe ra được, khí dân trong Đại Khư mới là người bị phong ấn nguyền rủa, mãi mãi không được rời khỏi Đại Khư.

Nếu khí dân dám rời khỏi Đại Khư, giết chết bất luận tội.

Tại sao trong miệng lão tộc trưởng Mục Nhật giả, người bên ngoài Đại Khư lại là người bị phong ấn?

- Người bên ngoài chỉ có tứ đại linh thể.

Lão tộc trưởng nói:

- Có thể tìm được rất nhiều chủng loại linh thể trong Đại Khư, bởi vậy người bên ngoài Đại Khư bị phong ấn. Bọn họ thân ở trong tù mà không biết, sinh hoạt dưới trời sao giả tạo, bị chúng thần nuôi dưỡng, chỉ là một đám kẻ đáng thương mà thôi.

Linh Dục Tú cùng Tư Vân Hương hừ một tiếng. Người trong Duyên Khang quốc cảm thấy khí dân Đại Khư mới là những kẻ đáng thương, không nghĩ tới trong mắt người Đại Khư, người bên ngoài mới là một đám kẻ đáng thương. Đại Khư mới là tự do, mới là bầu trời thật sự!

Lão tộc trưởng nói tạo thành đả kích hủy diệt lên tâm linh của các nàng.

Chẳng qua Tần Mục liên tưởng đến lần thôi diễn bầu trời cao bao nhiêu, phát hiện nhật nguyệt tinh thần đều là giả tượng, hắn lại cảm thấy lão tộc trưởng Mục Nhật tộc nói khá có đạo lý.

Có khả năng Đại Khư không bị phong ấn, mà là thế giới bên ngoài.

- Tộc trưởng, thế gian này có Bá thể không?

Tần Mục tràn ngập lòng tin hỏi.

Lão tộc trưởng lắc đầu nói:

- Điện hạ, lão hủ chưa từng nghe nói qua Bá thể, ghi chép trong tộc cũng không nhắc tới Bá thể.

Tần Mục xua tay cười nói:

- Ngươi không biết cũng không có nghĩa là không có. Kiến thức của ngươi quá nông cạn, không bằng trưởng thôn kiến thức rộng rãi. Tộc trưởng. Nếu như ta là điện hạ của các ngươi, là hoàng tộc, như vậy ta có thể đốt lửa Thái Dương lô hay không?

Lão tộc trưởng cười nói:

- Mặc dù điện hạ là hoàng tộc, nhưng muốn đốt lửa Thái Dương lô, chỉ sợ không có khả năng. Thái Dương lô chỉ có thể dùng máu Thuần Dương thể làm dẫn, sử dụng chân hỏa nhóm lửa, không phải Thuần Dương thể sẽ không thể đốt cháy. Mục Nhật tộc ta năm đó sử dụng Thuần Dương thể làm danh xưng, chỉ có Mục Nhật tộc chúng ta mới có thể nhóm lửa Thái Dương lô, cho dù là hoàng tộc cũng không làm được.

Tần Mục tung người nhảy xuống, hắn đi tới bên cạnh Thái Dương lô, nói:

- Nhưng máu Bá thể lại có thể nhóm lửa Thái Dương lô!

Hắn đi tới phía trước Thái Dương lô, cắt vỡ cổ tay của mình, máu tươi rơi vào bên trong Thái Dương lô. Tâm niệm Tần Mục vừa động, thôi thúc chân hỏa tiến vào trong Thái Dương lô.

Ầm!

Thái Dương lô bốc cháy hừng hực, giống như có một mặt trời bay lên. Nó tỏa ra hỏa lực và nhiệt độ khủng bố, nó chiếu sáng toàn bộ Thái Dương Thần điện.

Bên trong Thái Dương lô, không có xuất hiện dị tượng Hỏa Long, Hỏa Kỳ Lân, ngược lại xuất hiện một bóng người. Bóng người kia càng lúc càng lớn và bao phủ toàn bộ Thái Dương lô, tiếp theo đó lại bước ra khỏi Thái Dương lô, hai tay ôm Thái Dương lô giống như hắn muốn giữ mặt trời trong ngực.

Tần Mục xua tan chân hỏa, Thái Dương lô dập tắt, bóng người kia cũng biến mất không thấy gì nữa. Thái Dương lô lại rơi xuống lưng ba pho tượng cự nhân.

Tần Mục lại sinh ra lòng tin ngập trời, trở lại đài cao, hắn cười nói với lão tộc trưởng Mục Nhật tộc đang ngạc nhiên:

- Hiện tại có thể chứng minh ta là Bá thể chứ?

Lão tộc trưởng ngơ ngác, hắn cảm thấy không hiểu, lẩm bẩm nói:

- Hoàng tộc cũng có thể là Thuần Dương thể. Nhất định là như vậy!

Tần Mục lắc đầu cười nói:

- Đây chính là công hiệu của Bá thể!

Niềm tin của hắn bốc lên tận trời:

- Quả nhiên trưởng thôn không gạt ta! Thế gian này thật sự có Bá thể!

Hắn lại không biết, hắn chỉ là thân thể bình thường nhất, chính là một người bình thường không có bất kỳ thuộc tính linh thể gì. Chính bởi vì hắn là một tờ giấy trắng, cho nên có thể tùy ý chuyển biến thuộc tính nguyên khí của mình. Hắn có thể hóa thành tứ đại linh thể, nắm giữ bốn loại nguyên khí Chu Tước, Huyền Vũ, Thanh Long và Bạch Hổ, cũng có thể hóa thành Thuần Dương thể, nắm giữ thuần dương nguyên khí, ngược lại không quan hệ gì tới Bá thể.

Từ khi trưởng thôn nói một câu Bá thể, Tần Mục liều mạng chuyên cần khổ luyện, thể chất người bình thường cũng phát sinh lột xác không thể tưởng tượng nổi. Dùng cố gắng gấp trăm ngàn lần những người khác, từ đó thân thể của mình không ngừng lột xác, dần dần đi lên con đường không ai biết, tương lai của hắn không thể dự đoán theo lẽ thường.

Tần Mục cho rằng bản thân mình là Bá thể, nhưng không để mắt đến cố gắng tu hành của mình.

- Tộc trưởng, trời sắp tối rồi!

Đột nhiên có một trưởng lão Mục Nhật giả đi tới, sắc mặt hắn đầy ngưng trọng nhắc nhở.

Nội tâm lão tộc trưởng căng thẳng, nhìn về phía Tần Mục, nói:

- Điện hạ, dị vực ma quái xâm lấn, xin điện hạ giúp đỡ!

Tần Mục gật đầu, vào lúc này, đột nhiên màn trời giếng Mặt Trời bị bóng tối bao trùm. Chung quanh giếng Mặt Trời tỏa ra ánh sáng chói mắt, bên ngoài lại là bóng tối nồng đậm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.