Chương trước
Chương sau
Trên đỉnh núi, Thái Học điện.

Toàn bộ Quốc Tử giám các điện, Quốc Tử Tế Tửu và Bí Thư giám trong Thái hoc viện đều có mặt, sắc mặt từng người từng người đều âm tình bất định, thỉnh thoảng bên ngoài có người vào báo cáo, nghe được từng tin tức này, sắc mặt của mọi người càng khó coi. Chỉ có chỗ ngồi Thánh nhân, sắc mặt thiếu niên Tổ sư vẫn hờ hững ung dung như cũ, không chút nào để ý đến thắng bại.

Lúc này, tin tức bên ngoài truyền đến một cái tiếp một cái: "Khởi bẩm Đại Tế Ti, Đạo Tử Đạo môn đã đánh bại Nhị Hoàng Tử!"

"Đạo Tử đánh bại Thế tử Nam Bình Vương Cưu Ẩm!"

"Đạo Tử đánh bại quận chúa Tây Bình Vương Đóa Đóa!"

"Linh Thạch Tích của phủ Thiên Sách cũng thất bại!"

"Lâm Khâu Hác bị Đạo Tử đánh bị thương!"

...

Qua một lúc lâu, cuối cùng không có người đến đây báo tin, thế nhưng sắc mặt của mọi người cũng khó coi tới cực điểm. Không có ai đến đây báo tin, nói rõ không có sĩ tử thái học tiếp tục khiêu chiến Đạo Tử Lâm Hiên. Sĩ tử của Thái học viện đã bị Đạo Tử trẻ tuổi này đánh tan một thân ngạo khí và nhuệ khí, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn ngăn cửa.

Một vị Quốc Tử Tế Tửu cau mày nói: "Thái học viện ta mở ra nhiều năm như vậy, giáo dục ra vô số cao thủ, là trụ cột của quốc gia, lẽ nào liền không chọn ra được một người có thể chống lại Đạo Tử?"

Một vị Quốc Tử giám lắc đầu nói: "Có là có, những năm gần đây luôn có ba, năm thiên tài, không hề thua kém Đạo Tử Đạo môn. Tuy nhiên những người này đã không còn là sĩ tử, bọn họ đã rời khỏi Thái học viện, làm quan cho triều đình. Thái học viện chúng ta không giống những môn phái giang hồ này, môn phái giang hồ không hề có chuyện rời khỏi môn phái, nhưng rời khỏi Thái học viện ta, liền không còn là sĩ tử."

Mọi người thở hắt một hơi, Lăng Vân đạo nhân than thở: "Lẽ nào liền để Đạo Tử này ngăn cửa, không khỏi cũng quá uất ức sao?"

Mọi người trầm mặc không nói.

Đột nhiên, Pháp Khánh Thiền sư của Thanh Dương điện nói: "Nhanh bẩm báo việc này cho quốc sư, để đệ tử quốc sư đến đây, nói không chừng có thể đánh bại Đạo Tử."

"Đại hòa thượng, đệ tử quốc sư cũng không phải là sĩ tử thái học ta, cho dù đánh bại Đạo Tử Đạo môn, chẳng lẽ còn có thể để Đạo môn chịu phục hay sao?"

Đúng vào lúc này, bên ngoài có một chiếc lâu thuyền thong thả ngừng trên đỉnh núi.

Trên lâu thuyền kia có mấy người trẻ tuổi đi xuống, thẳng tới Thái Học điện, một người cầm đầu khom người nói: "Mấy vị lão sư, chúng học sinh chính là học trò của quốc sư, quốc sư nghe nói Đạo Tử Đạo môn đến đây gây chuyện, bởi vậy lệnh chúng ta đến đây."

Mấy vị Tế Tử, Quốc Tử giám và Bí Thư giám trong điện liếc mắt nhìn nhau, từng người đồng loạt nhìn về phía thiếu niên Tổ sư, một vị Bí Thư giám trầm giọng nói: "Đại Tế Ti, đệ tử quốc sư cũng không phải là sĩ tử Thái học viện ta, có thể đại biểu Thái học viện xuất chiến hay không, việc này vẫn xin Đại Tế Ti quyết định."

Bá Sơn Tế Tửu mặt đầy râu ria, đột nhiên vỗ bàn quát: "Hồ đồ! Đệ tử quốc sư đánh bại Đạo Tử Đạo môn thì sao? Đệ tử của quốc sư là dựa theo lệ cũ bồi dưỡng ra, là bản thân quốc sư dạy dỗ, khác gì đệ tử do những môn phái kia bồi dưỡng! Nếu việc này lan truyền ra ngoài, vào tai Đạo môn thì Đạo môn nhất định tạo phản! Đạo môn phản loạn, chính đạo trong thiên hạ đều tạo phản! Cái tội này, ai trong chúng ta phải gánh chịu? Ai đảm đương nổi?"

Vị Bí Thư giám kia cả giận nói: "Ngươi là Tế Tửu, ngươi có lý, ngươi nói nên làm như thế nào?"

"Làm thế nào?"

Bá Sơn tế tửu cười ha ha, lạnh lùng nói: "Làm thế nào cũng tốt hơn Bí Thư giám các ngươi là được! Bí Thư giám các ngươi mỗi ngày trông giữ cái thư viện mục nát kia, nói hay là nghiên cứu đạo pháp thần thông, những năm này nghiên cứu được cái mốc gì? Nếu các ngươi có năng lực, nghiên cứu ra đạo pháp thần thông khắc chế Tiên Thiên Thái Huyền công, cũng không đến nỗi khiến sĩ tử chúng ta lúng túng như thế, ngay cả người khác ngăn cửa đều không có chút biện pháp nào!"

Bên trong Thái Học điện, một đám Bí Thư giám giận tím mặt, dồn dập quát lớn: "Đạo pháp thần thông chúng ta nghiên cứu ra còn không phải là truyền cho các ngươi sao? Là đám Quốc Tử giám và Tế Tử các ngươi vô năng, dạy không ra sĩ tử giỏi!"

"Nói thật hay! Chẳng hạn như nói Thái Y điện này, làm ăn cái gì? Mỗi ngày dạy sĩ tử luyện đan hái thuốc, chuyện chính thì không làm, động một chút là là sĩ tử này trúng độc phun máu, sĩ tử kia trúng độc mặt đen! Đám các ngươi còn có mặt mũi lĩnh bổng lộc!"

Mấy vị thái y của Thái Y điện cũng là Quốc Tử giám, nghe vậy giận dữ, Du thái y tức giận đến run rẩy nói: "Nếu không có Thái Y điện chúng ta cứu sống, những sĩ tử này chỉ cần trúng độc hoặc là tẩu hỏa nhập ma, đều phải chết đi hơn nửa. Bí Thư giám vô năng, bảo các ngươi sắp xếp các toa thuốc, phương thuốc của các môn phái, các ngươi chậm chạp không có đưa đến, bệnh của Thái hậu vẫn để một tiểu tử chưa ráo máu đầu chữa khỏi. Sao các ngươi không chết đi?"

"Lão già, chết trước chính là ngươi mới đúng. Thái Y điện các ngươi không trị hết bệnh cho Thái hậu, vẫn là một tiểu tử chưa ráo máu đầu chữa khỏi, sao ngươi không nhổ lông mi thắt cổ tự sát hả?"

...

Bên trong Thái Học điện, mọi người tranh cãi ầm ĩ, càng cãi lửa giận càng lớn, mấy vị đệ tử quốc sư thấy mà ngơ ngác nhìn nhau.

Sau một lát, đột nhiên Bá Sơn Tế Tửu cười nói: "Được rồi, được rồi, không nên ầm ĩ. Chúng ta không đưa ra được chủ ý nào, nơi này không phải còn có chủ nhà sao? Đại Tế Ti, ý của ngươi như thế nào?"

Mọi người dồn dập nhìn về thiếu niên Tổ sư ngồi trên chỗ Thánh nhân, thiếu niên Tổ sư xoa xoa huyệt Thái dương, hiển nhiên cũng là bị bọn họ làm cho đau đầu, nói: "Dù sao thì đệ tử quốc sư cũng không phải sĩ tử thái học, nếu đệ tử quốc sư xuất chiến, vượt qua Đạo Tử Đạo môn, Đạo môn cũng sẽ nắm lấy cơ hội tạo phản. Nếu như vậy, việc tạo phản của bọn họ sẽ danh chính ngôn thuận*, ngược lại sẽ khiến đế quốc rơi vào bị động. Vì lẽ đó, mời quốc sư đến đây đi."

* nguyên văn: 师出有名 = sư xuất hữu danh.

Tất cả mọi người hơi run run, không hiểu. Mặc dù là mấy vị đệ tử của quốc sư cũng lộ ra vẻ khó hiểu.

"Đạo môn đều là đám cổ hủ."

Thiếu niên Tổ sư đứng dậy, mỉm cười nói: "Bọn họ chỉ biết lý lẽ cứng nhắc, muốn dối lừa bọn họ, là gạt không được. Đã như vậy thì cứ đao thật thương thật. Rất lâu rồi quốc sư không giảng đạo ở Thái học viện phải không? Trước đó hắn vẫn thường xuyên đến đây truyền thụ đạo pháp, kiếm pháp, thần thông. Có vài sĩ tử vẫn tính là nửa học trò của hắn. Mấy người các ngươi trở về, mời quốc sư đến đây, giảng dạy cho sĩ tử thái học."

Từng vị đệ tử quốc sư đều ngẩn ra, khom người vâng dạ, dồn dập ra điện, leo lên lâu thuyền rời đi.

Bá Sơn Tế Tửu suy tư, cười nói: "Đại Tế Ti, ý của ngươi là, để quốc sư đến đây truyền thụ kiếm pháp thần thông, sau đó để đệ tử Thái học viện ta đánh bại Đạo Tử Đạo môn?"

Thiếu niên Tổ sư mỉm cười gật đầu.

Bá Sơn Tế Tửu dựng thẳng lên ba ngón tay: "Ba ngày, chỉ có thời gian ba ngày! Lão gia tử, trong ba ngày quốc sư có thể dạy dỗ ra một vị thiên tài chiến thắng Đạo Tử Đạo môn? Ngươi tin sao?"

"Tin."

Thiếu niên Tổ sư cười nói: "Bá Sơn, ngươi không nên coi thường năng lực của quốc sư. Dù sao thì hắn cũng là người mạnh nhất dưới Thần, bản lĩnh vượt qua tưởng tượng của ngươi. Hơn nữa... "

Ông đi tới trước cửa Thái Học điện, nhìn về sơn môn dưới núi, trong lòng cười lạnh một tiếng: "Tiểu tử thúi này không có lợi thì không thèm ra mặt*! Ta vốn cho là hắn sẽ không kiềm chế nổi, tranh tài với Đạo Tử Đạo môn một trận, không nghĩ tới hắn có thể giữ được bình tĩnh như vậy! Cũng tốt, lần này tiện thể mời quốc sư Duyên Khang lại đây, tiện nghi hắn rồi!"

*nguyên văn: 不起早 = không dậy sớm.

Phủ quốc sư.

"Đại Tế Ti mời ta đến giảng đạo?"

Quốc sư Duyên Khang nghe mấy vị đệ tử này nói lại, hơi run run: "Lão hồ ly này lại giở trò gì? Hắn thu các ngươi làm sĩ tử Thái học viện chỉ là vấn đề đóng một con dấu, lại còn nhất định muốn ta đến đó?"

Một vị đệ tử nói: "Ý tứ của Đại Tế Ti là Đạo môn chỉ nhận lý lẽ cứng nhắc, nếu biết chúng ta là đệ tử của sư tôn, tất nhiên sẽ không thừa nhận, nhân cơ hội tạo phản."

Quốc sư cười nói: "Đạo môn quả thực là cổ hủ. Thời trẻ ta đã từng thấy Đạo Chủ, quả thực là cái tính xấu này, chỉ biết lý lẽ cứng nhắc. Cũng được, ta qua đó một chuyến. Mời Tiểu Độc Vương."

Phụ Nguyên Thanh đi tới, quốc sư đưa hắn một thanh đoản kiếm, nói: "Ngươi đã thấy vết thương của ta, giờ làm lại vết thương trên người ta, làm giống một chút."

Phụ Nguyên Thanh sợ hết hồn, cầm đoản kiếm vẽ vẽ trước ngực hắn một hồi, làm cho trên người quốc sư Duyên Khang đầy máu me, sau đó lại dùng máu làm thuốc nhuộm, để vết thương có vẻ càng thêm chân thực.

"Làm cho vết thương có chút mùi hôi thối." Ánh mắt quốc sư Duyên Khang lấp lóe, nói.

Phụ Nguyên Thanh vẩy lên vết thương một ít bột phấn, vết thương này trở nên hơi tanh hôi, nhưng cũng không nặng.

Quốc sư Duyên Khang nói: "Lại vẩy lên một ít hương liệu."

Phụ Nguyên Thanh theo lời vẩy hương liệu lên, dùng mùi hương che lại mùi hôi thối, quốc sư Duyên Khang thay đổi quần áo trên người, suy nghĩ một chút, lại sai người lấy ra son bột nước, lệnh cho một nha hoàn thoa lên hai gò má màu sắc ửng hồng của người bệnh.

Làm tốt tất cả những thứ này, quốc sư Duyên Khang cười nói: "Hiện tại có thể giấu diếm được tai mắt phản tặc chứ?"

Phụ Nguyên Thanh cười nói: "Ý của ngươi là, bên trong Thái học viện có phản tặc? Như vậy tốt nhất quốc sư nên mang theo một số cao thủ, như vậy mới có vẻ không có lòng tin."

"Thái học viện lớn như vậy, tự nhiên sẽ có mấy tên phản tặc ẩn giấu trong đó."

Quốc sư Duyên Khang hiểu ý của hắn, nói: "Tuy nhiên nơi này là kinh thành, ai dám giết ta ở đây? Còn Thái học viện, cao thủ nơi đó còn nhiều hơn trong Hoàng cung, không đến mức lại mang cao thủ. Ngươi đi cùng ta, miễn cho Thái hậu nương nương thừa dịp xông vào, giết chết ngươi."

Phụ Nguyên Thanh thở phào nhẹ nhõm, vốn ý của hắn chính là hi vọng quốc sư Duyên Khang có thể mang theo mình, miễn cho Thái hậu nương nương nhân cơ hội lạnh lùng hạ sát thủ với hắn.

Thái học viện, đột nhiên tiếng chuông vang lên, truyền khắp ngọn núi.

Rất nhiều sĩ tử thái học đứng trước sơn môn nghe được tiếng chuông, lập tức dồn dập đi lên núi, Tần Mục không rõ, Linh Dục Tú nói: "Đây là tiếng chuông triệu tập sĩ tử thái học, nghe được tiếng chuông, liền phải đến tập hợp trước Thái Học điện. Quá nữa là Đại Tế Ti có việc muốn nói."

Vệ Dung lo lắng nói: "Lẽ nào là bởi vì đánh không lại Đạo Tử Đạo môn này nên muốn giải tán Thái học viện?"

Rất nhiều sĩ tử trợn mắt nhìn hắn, Vệ Dung vội vã rụt đầu.

Khi đi lên trên núi, chỉ thấy trước Thái Học điện đã tấp nập là người, bất luận Hoàng tử vương công quý tộc hay là sĩ tử bình dân, đều tập trung ở đây.

Sau một lát, người đã đến đông đủ, thiếu niên Tổ sư cười nói: "Quốc sư, xin mời."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.