Chương trước
Chương sau
Trên long trụ, Tần Mục ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy phạm vi bao phủ của lôi vân càng lúc càng rộng và đang không ngừng lan tràn ra phía ngoài, tựa như một vòng xoáy khổng lồ, cho dù vô số sấm chớp không ngừng đánh xuống, nhưng vẫn là quay chung quanh vòng xoáy này.

Lôi vân đang di động về hướng quân tiên phong của Duyên Khang quốc, đột nhiên một tia chớp bổ xuống mặt đất, lập tức nơi bị lôi điện bổ trúng ánh lửa điện quang tứ tán bốn phía, tựa như từng con rắn vàng, đồng thời bùng phát ra một tiếng vang thật lớn, kinh thiên động địa.

Tiếp theo, vô số lôi điện như đã tìm được mục tiêu, từ trên trời điên cuồng đánh xuống, hình ảnh này khác nào từng lưỡi cày từ trên trời hạ xuống xới tung mặt đất, từ phía trước cày đến đại quân của Duyên Khang quốc!

Ầm ầm --

Vô số lôi đình va chạm cùng quân tiên phong của Duyên Khang quốc, thời gian không tới một hơi thở, từng con mãnh thú to lớn liền bị bổ đến ngoài khét trong chín rục, răng rắc răng rắc, lôi điện bổ trúng cự thú, có cự thú càng như bị kiếm sắc bổ trúng, bị mổ bụng phá ruột vậy.

Cự thú gào thét, chạy tứ tán, thậm chí phóng về phía sau, trên đường lao qua, giẫm chết không biết bao nhiêu binh sĩ.

Lôi đình chuyển động theo sát phía sau đi vào trong quân đội, trong lúc nhất thời binh mã đại loạn, không biết bao nhiêu tướng sĩ bị lôi điện bổ trúng, chết ngay tại chỗ.

Một chiếc lâu thuyền bị mấy luồng lôi đình bắn trúng, lập tức bốc lên lửa lớn rừng rực, từng lò luyện đan ở trung tâm lâu thuyền nổ tung, ngọn lửa đốt những dược sư và đồng tử kia thành người lửa.

Dược lực từ lò luyện đan trong phòng điên cuồng lao ra, nhảy vào lò lớn ở trung tâm, lò lớn không kịp chuyển hóa những dược lực khủng bố này, ầm ầm nổ tung, lập tức chiếc cự hạm này chia năm xẻ bảy, tán loạn giữa trời!

Còn có lâu thuyền bị nổ lò lớn ở trung tâm, không có động lực, kéo theo khói đặc cuồn cuộn từ bầu trời chênh chếch rơi xuống, ép chết không biết bao nhiêu binh lính không kịp đào tẩu.

Vốn là, khí thế của đại quân Duyên Khang quốc đè ép cả tòa thành, mà hiện tại thì khí thế lại hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại hỗn loạn.

"Lộ tướng quân, đám lôi vân này rất kỳ lạ, phảng phất như nhắm vào quân đội Duyên Khang chúng ta!"

Một đội thám báo vội vàng đến báo, một chân quỳ xuống giữa trung quân, chắp tay nói: "Lôi vân bao phủ trong phạm vi tám mươi dặm, ngoài tám mươi dặm không có một đám mây nào!"

Vị Lộ tướng quân kia khôi ngô hùng tráng, trong mắt lóe lên tinh quang, trầm giọng nói: "Điều động Phong Hầu quân, thổi tan lôi vân!"

"Dạ! Truyền lệnh tướng quân, Phong Hầu quân làm phép, thổi tan lôi vân!"

Phía sau, trong một nhánh quân đội có tướng sĩ mặc trang phục kỳ dị, từng người mang theo một cái hồ lô lớn trên lưng, đám tướng sĩ này dồn dập mở miệng hồ lô ra, lập tức từng luồng từng luồng gió đen từ trong hồ lô phóng lên trời.

Từng tướng sĩ trong nhánh quân đội này khống chế nguyên khí, chỉ tay một cái, hắc phong gào thét phồng lên, hóa thành cuồng phong, liền thành một mảnh thổi về lôi vân trên bầu trời!

Nhưng vào lúc này, tại hiệu sách trong thành, người điếc đã vẽ xong bức tranh thứ hai, là bức Long Quyển Sậu Vũ đồ*, ngòi bút vẩy một cái, Long Quyển Sậu Vũ đồ bay vào trên không, ẩn nấp biến mất.

*: Rồng cuốn mưa rào.

Phong Hầu quân vừa mới làm phép, gió đen thổi tới lôi vân thì đột nhiên kịch biến đột ngột nổi lên, trong lôi vân kia, từng luồng từng luồng lốc xoáy to lớn tựa như Thần Long từ trong lôi vân vẫy đuôi, xen vào vô số tướng sĩ bên trong đại quân.

Không chỉ một luồng lốc xoáy mà là mấy chục luồng, cuốn gió đen của Phong Hầu quân lên, hòa vào bên trong lốc xoáy, càng làm uy lực của lốc xoáy tăng thêm, vô số tướng sĩ bị cuốn vào không trung, khua tay múa chân.

Đáng sợ hơn chính là, những tướng sĩ này vừa bị cuốn bay đến giữa không trung, liền có vô số tia chớp lôi đình bổ xuống, biến họ thành than cốc giữa không trung!

Dù bọn họ là võ giả hay là thần thông giả thì đối mặt với sức mạnh đất trời bực này cũng không thể làm gì!

Giữa bầu trời, giông tố mãnh liệt, mưa to tầm tã như trút nước từ trên trời giáng xuống, dội quân đội Duyên Khang đến lạnh xuyên tim, từng luồng từng luồng tia chớp lôi đình rơi vào trên người tướng sĩ ướt nhẹp, rơi vào đầm nước trải rộng trên đất, càng tăng thêm uy lực lôi đình!

Thân thể vô số người run rẩy trong sấm sét, vặn vẹo, biến thành than cốc.

"Yêu ma quỷ quái, dám to gan làm càn! Huyền Vũ quân, xuất thuẫn!"

Vị Lộ tướng quân kia giận tím mặt, hai tay vỗ mạnh xuống phía dưới, thân hình bay lên trời, đánh vào trong lôi vân giữa không trung, thân hình ngang dọc tới lui, miễn cưỡng đánh tan từng luồng từng luồng lốc xoáy.

Từng luồng từng luồng lôi đình bổ về phía hắn, thế nhưng còn chưa tới bên cạnh liền bị ánh sáng tỏa ra từ áo giáp của hắn hất văng, không cách nào bổ trúng thân thể.

Mà ở phía dưới, các tướng sĩ Huyền Vũ quân cùng quát lớn, nguyên khí hóa thành một mặt thuẫn lớn bay lên không trung, thuẫn nguyên khí trôi nổi cách đỉnh đầu quân đội hơn mười trượng, ngăn trở mưa rào tầm tã.

Những lôi đình đánh xuống kia cũng bị Huyền Vũ thuẫn ngăn cản, lòng quân an tĩnh lại, tướng lĩnh các nhánh quân vội vã chỉnh đốn, chém giết đào binh, tập hợp lại.

Trong Tương Long thành, lại có một bức tranh lớn phá không bay vào bầu trời, là một bức Bách Ma đồ.

Bách Ma đồ dần dần biến mất trên không trung, không còn tăm hơi.

Tiếp theo, trong lôi vân từng vị Ma thần khuôn mặt dữ tợn hung ác giết ra, vây quanh Lộ tướng quân chém giết, Lộ tướng quân tê cả da đầu, liều mạng chống cự, nhưng vào lúc này lại có một bức tranh lớn từ Tương Long thành bay ra, Lộ tướng quân liếc nhìn lại, không khỏi bị dọa đến hồn phi phách tán.

Đó là một bức Thiên Thạch đồ, trong tranh có vô số thiên thạch từ trên trời giáng xuống!

"Lui binh!"

Lộ tướng quân vừa hống ra câu nói này thì thiên tượng giữa bầu trời đột ngột biến đổi, từng khối từng khối vẫn thạch khổng lồ kéo theo ngọn lửa thật dài từ trên trời giáng xuống, cắt ngang bầu trời, đánh về đại quân Duyên Khang quốc phía dưới.

"Một người vẽ tranh, có thể kháng cự trăm vạn hùng binh. Điều này làm cho ta nghĩ tới một người."

Biên giới Duyên Khang quốc và Đại Khư, Duyên Biên quan, trên lâu thành, một người đàn ông trung niên mày liễu đỏ như son đứng ở nơi đó, phía sau là từng vị đại tướng, trung niên nam tử này chính là quốc sư Duyên Khang, nhìn thấy quân đội Duyên Khang quốc rơi vào hiểm cảnh, nhưng không chút biến sắc, không nhanh không chậm nói: "Năm đó khi Thiên Đồ quốc vẫn còn thì Thái tử Thiên Đồ quốc phong hoa tuyệt đại, tư chất tuyệt luân, là đệ nhất mỹ nam tử Thiên đồ quốc, cũng là người có tư chất tốt nhất, chỉ là say mê thư họa, đã từng nói hai tai mình không nghe chuyện thiên hạ, một lòng chỉ đọc sách thánh hiền. Nhung Lang quốc xâm lấn, muốn tiêu diệt Thiên Đồ quốc, Thiên Đồ quốc đã không thể chống cự, mà vị Thái tử này vẫn say mê họa đạo như cũ, đến khi hắn tỉnh lại từ trong đạo thư họa của mình thì Nhung Lang quốc đã công phá hoàng cung, đang tàn sát bách tính của hắn. Cha của hắn, Hoàng đế Thiên đồ quốc cũng bị giết chết, có binh sĩ nhấc theo đầu của Hoàng đế khoe khoang chung quanh."

Phía sau hắn, từng vị tướng quân của Duyên Khang quốc yên lặng lắng nghe, không nói một lời. Trong đó, bội kiếm bên hông một vị tướng quân bay lên trời, hóa thành một tia sáng lao đi thật xa, thẳng đến trăm vị Ma Thần trong đám mây sấm sét dày đặc kia!

"Sau đó Thái tử Thiên đồ quốc phát điên."

Ánh mắt của quốc sư Duyên Khang mày liễu đỏ au kia sâu thẳm, tiếp tục nói: "Hai tai hắn không nghe chuyện thiên hạ, dẫn đến quốc gia mình bị diệt, còn cần đôi lỗ tai này làm gì? Hắn là người cực đoan, bên đường khóc lớn, cắt đứt lỗ tai của chính mình, đâm thủng cả màng tai. Hắn dùng máu của dân chúng trên đất vẽ tranh, vẽ ra địa ngục, hắn vẽ mười tám tầng Địa ngục."

"Sau đó, thủ đô Thiên Đồ quốc biến mất, biến thành một vực sâu không đáy, trăm vạn đại quân của Nhung Lang quốc cũng rơi vào vực sâu, trở thành một phần của địa ngục, bị quỷ thần địa ngục ăn mất. Có một số cường giả muốn chạy trốn, lại bị Ma thần trong địa ngục lùng bắt, kéo vào địa ngục."

"Sau chiến dịch kia, Thiên Đồ quốc và Nhung Lang quốc đều kết thúc, cũng không lâu lắm hai quốc gia đều bị hủy diệt, mà vị Thái tử Thiên Đồ cũng biến mất. Ta đi qua di tích hoàng cung của Thiên Đồ quốc, nhảy vào vực sâu đen ngòm nơi đó, đi qua mười tám tầng địa ngục một lượt, nhìn thấy mười tám bức Địa Ngục đồ của hắn, biết rõ bi ai và tuyệt vọng trong nội tâm vị Thái tử này, đồng thời cũng thương tiếc tài năng của hắn. Vì lẽ đó ta mới dâng thư cho bệ hạ, xin bệ hạ thành lập Họa Thánh các, kỳ thực Thái tử Thiên Đồ làm Họa Thánh của Họa Thánh các này thì không thể thích hợp hơn."

"Ta cho rằng khả năng mãi mãi cũng không thấy được Họa Thánh, không nghĩ tới lại ở biên thùy Đại Khư có thể nhìn thấy hắn. Chỉ tiếc là, hắn lại trở thành kẻ địch của Duyên Khang ta."

Hắn nói tới chỗ này, toàn bộ lôi vân, tia chớp, trăm vị Ma Thần, lốc xoáy, mưa xối xả ở bầu trời phía trên quân đội Duyên Khang đều biến mất, giữa bầu trời chỉ còn một mảnh mực nước chảy xuống.

Cảnh tượng này khiến trong lòng binh sĩ Duyên Khang phía dưới phát lạnh, những dị tượng khi nãy khiến không biết bao nhiêu người trong bọn họ chết đi vậy mà chỉ là một ít mực nước!

"Thành chủ, trong thành có yêu nhân làm loạn!"

Trong Tương Long thành, Tần Phi Nguyệt nhìn thấy cảnh tượng giữa không trung, lập tức xông vào phủ thành chủ, tìm Tư bà bà, nói: " Tên yêu nhân làm phép ngăn cản đại quân Duyên Khang ta này thực lực siêu quần, ẩn giấu ở hiệu sách trong thành, kính xin thành chủ chém giết yêu nhân!"

Sắc mặt Tư bà bà âm trầm, lạnh lùng nói: "Vẫn còn có yêu nhân loại này? Dám làm loạn trong lãnh địa của ta, thật là to gan! Tần tiểu tướng quân yên tâm, bản tọa liền đi chém hắn!" Dứt lời, khí thế hùng hổ đi thẳng đến hiệu sách.

Tần Phi Nguyệt theo sát phía sau, đến hiệu sách, người đã đi lầu trống trơn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.