Lawrence muốn nói lại thôi.
Do thân phận hạn chế nên anh không tiện thừa nhận dục vọng của mình, nhưng nghe Traywick khen con quỷ kia thì trong lòng lại thấy lấn cấn.
Traywick nằm một hồi, thắt lưng vẫn bủn rủn không đứng dậy nổi.
"Em...... Em ngủ lại đây được không?" Traywick hỏi dò Lawrence, "Ngài mục sư, em vừa bị ma quỷ tấn công nên giờ không còn sức về nhà nữa đâu."
Lawrence: "......"
Sau khi bị anh ức hiếp tơi bời, tên nhóc hư đốn này bỗng trở nên ngoan ngoãn lễ phép, âm cuối mềm nhũn như đang nũng nịu với anh, không hiểu sao anh lại thấy hơi đáng yêu.
Mục sư ba mươi tuổi quanh năm nghiêm mặt, gặp ai cũng tỏ vẻ khắt khe nên chưa ai dám nũng nịu với anh bằng giọng điệu này.
Anh nhích tới rồi thử đưa tay sờ đầu Traywick.
Bình thường nhìn Traywick hệt như chú nhím xù xì, còn bây giờ lại giống dê con ngoan hiền dụi vào lòng bàn tay anh. Mái tóc quăn mềm mượt phất qua cổ tay anh nhồn nhột.
"...... Được thôi."
Mục sư ho khan một tiếng, nghĩ thầm đúng là mình làm hơi quá thật, mới nãy Traywick vùng vẫy kịch liệt trong ngực mà anh còn cưỡng ép thọc dương v*t vào sâu trong cơ thể ấm áp của thiếu niên, bắn cạn tinh dịch tích trữ.
Nửa chừng Traywick bị anh chịch suýt hôn mê, nước mắt chảy đầm đìa, nhưng anh mải đắm chìm trong niềm vui thú không cách nào khống chế, theo bản năng tiếp tục cưỡi trên thân thể trẻ trung này đưa đẩy, làm thế nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-su-va-luu-manh/3572726/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.