02.
—
Cô giáo Piano hết giờ học rời đi, Mục Cận vẫn ngồi ngay ngắn trên ghế luyện lại mấy khúc nhạc học được. Mục Nhiên đi tới nhìn Mục Cận trong chốc lát, sau lại ra phòng khách đi đi lại lại, thần sắc bất an không thể ngồi yên.
Dì giúp việc nhìn ra cậu khẩn trưởng, lôi kéo cậu ngồi xuống, rót một chén trà nhài giúp an thần, cười nói, “Mục tiên sinh đừng lo lắng, việc đâu khắc có đó.”
Mục Nhiên gật đầu ậm ừ một tiếng, lông mày vẫn như cũ nhíu chặt lại.
Mục Cận luyện đàn xong, chạy tới ôm chân Mục Nhiên líu lo hỏi, “Tiểu bảo bảo sinh chưa ba?”
Mục Nhiên cười lắc đầu, lại sờ tóc bé, thấp giọng hỏi, “Con đói bụng hay chưa?”
Mục Cận đang muốn trả lời, bên kia dì Trương đã mang tới vài món điểm tâm, cười nói, “Tiểu thư ăn trước một chút, tôi sẽ lập tức đi nấu cơm.”
Mục Nhiên thoáng đứng lên, “Để cháu làm đi.”
Dì Trương lắc đầu bất đắc dĩ cười, “Đây là công việc của tôi, Mục tiên sinh ngài đừng tranh cùng.” Đoạn không đợi cậu trả lời liền đi vào phòng bếp.
Mục Nhiên chầm chậm ngồi xuống, trong lòng vẫn phảng phất bận tâm, đang muốn lấy điện thoại gọi cho Dịch Thiên chợt điện thoại cùng lúc đó vang lên. Nhìn thấy là dãy số của Dịch Thiên, cậu luống cuống nhấn nút đồng ý, còn chưa kịp nói chuyện ở đầu bên kia Dịch Thiên đã cướp lời, “Đã sinh rồi, là con trai, mẹ con đều bình an.”
Dịch Thiên biết rõ Mục Nhiên muốn hỏi cái gì, dứt khoát một hơi nói hết ra luôn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-nhien/1304732/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.