Tiếng đập cửa vang lên đúng lúc Mục Nhiên và Mục Cận vừa ăn cơm xong. Cậu đang bận rửa bát, trên tay dính một đống xà phòng, nghe tiếng đập cửa liền đoán là Tô Văn Dương nhất thời có chút kích động, một bên quay đầu nói chờ một chút một bên vội vã rửa tay. Mục Cận thấy cậu sốt ruột liền nói, “Để con mở cửa cho” rồi chạy ra ngoài phòng bếp.
Mục Nhiên lau lau tay rồi nhanh chóng theo ra ngoài, ra đến nơi Mục Cận đã mở cửa, bên ngoài quả nhiên là Tô Văn Dương. Mục Cận không biết Tô Văn Dương, nhìn thấy người lạ vội vàng chạy về ôm lấy chân Mục Nhiên. Mục Nhiên nhận ra bé sợ hãi, cúi đầu trấn an, “Mục Cận đừng sợ, đây là bạn của ba ba.” Bé con lúc này mới thả lỏng một chút, lí nhí hướng Tô Văn Dương chào.
Tô Văn Dương gật đầu chào lại bé. Mục Nhiên không kịp đợi hỏi, “Dịch Thiên thế nào rồi?”
Tô Văn Dương ngẩng đầu nhìn cậu, trầm giọng nói, “Ngài ấy bị cảm lạnh, miệng vết thương có chút nhiễm trùng nên mới sốt cao.”
Mục Nhiên ngẩn ngươi, không tự giác cao giọng hỏi, “Miệng vết thương? Miệng vết thương nào?”
Tô Văn Dương cũng không trả lời, khẽ thở dài một cái rồi nói, “Mục tiên sinh có rảnh nghe tôi nói vài câu không?”
Mục Nhiên chần chừ một lát, cuối cùng ngồi xổm xuống nói với Mục Cận, “Ba ba với chú có chuyện muốn nói, Mục Cận vào phòng đọc sách trước có được không?”
Mục Cận gật đầu. chạy đến ghế sopha ôm tập tranh với truyện đọc chạy vào phòng ngủ của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-nhien/1304719/chuong-64.html