Chương trước
Chương sau
Mục Nhiên (Hạ)
Biên tập: Hắc Tường VyHiệu chỉnh: Nhà gỗ 104

Liêu Phi tới nhà Dịch Thiên lúc đó đã là giữa trưa, nhìn thấy hắn đang uy Mục Nhiên ăn cơm.
Mục Nhiên có vẻ như đã ăn no, một bộ dáng không quá nguyện ý há mồm. Dịch Thiên bưng bát canh, dùng thìa khẽ chạm vào miệng cậu, không phiền không chán mà khuyên cậu há mồm, trong thanh âm không có nửa điểm mất kiên nhẫn. Cuối cùng Mục Nhiên rốt cuộc cũng khẽ nhếch miệng đem canh uống xuống, dì giúp việc bên cạnh vẫn nhìn chằm chằm cậu cũng cười thở phào, “Hôm nay uống nhiều hơn một bát canh so với hôm qua.”
Dịch Thiên gật gật đầu, mặt mày căng thẳng khi nãy cũng trầm tĩnh lại, khóe miệng thậm chí còn mang lên ý cười nhàn nhạt. Hắn lau miệng cho Mục Nhiên, lại nghiêng người qua hôn lên môi cậu.
Dì giúp việc giống như đã quen thuộc, cười vui vẻ thu thập bát đĩa, bưng lên chút hoa quả.
Liêu Phi vẫn đứng ở phòng khách chờ, ngoài mặt gã không có phản ứng gì nhưng trong lòng đã sợ chết khiếp. Tuy trước đây đã có dự cảm nhưng gã thực không nghĩ tới thái độ của Dịch Thiên với Mục Nhiên lại chuyển biến nhanh như vậy.
“Lại đây ngồi.” Dịch Thiên nói với gã.
Liêu Phi thu hồi kinh ngạc trong lòng, đi qua cúi người chào hỏi, “Dịch thiếu.”
Dịch Thiên gật đầu, vừa uy Mục Nhiên ăn trái cây, vừa nói, “Khoảng thời gian này các cậu đã phải vất vả nhiều.”
Liêu Phi cười cười, “Dịch thiếu khách khí.” Dừng một chút lại nói, “Bọn La Vũ tiểu Lục nhờ tôi cảm ơn phần tiền thưởng của Dịch thiếu.” Vì chuyện của Ngô gia thời gian gần đây bọn họ cũng đã tập hợp lại, có trong tay không ít thông tin quan trọng. Đương nhiên Dịch Thiên chưa bao giờ keo kiệt, tự mình thưởng cho bọn họ một khoản tiền kếch xù. Nói là thưởng thêm nhưng tất cả đều trực tiếp gửi vào tài khoản, La Vũ khi kiểm tra thấy số tiền mình có trong ngân hàng nhiều ra tới vài cái số 0 thiếu chút nữa mừng đến phát điên.
Dịch Thiên nhìn Mục Nhiên vô luận khuyên nhủ thế nào cũng không há mồm mới buông dĩa xuống, “Các cậu vừa lòng là được.”
Liêu Phi hiểu rõ Dịch Thiên đặc biệt gọi gã tới đây không phải chỉ vì chuyện này, mở miệng hỏi, “Dịch thiếu gọi tôi tới đây là…?”
Dịch Thiên lúc này mới ngẩng đầu nhìn gã, “Tôi chốc nữa phải về nhà bên kia, buổi tối cơm nước xong mới có thể về, cậu giúp tôi nhìn cậu ấy.” Mẹ Dịch Thiên hôm qua đã gọi đến đây, hỏi hắn ngày nghỉ mà không thể về nhà một lần, Dịch Thiên trấn an bà nửa ngày, cuối cùng đành phải đáp ứng hôm nay về bồi bà và bà nội.
Mục Nhiên uống thuốc đều đặn vài ngày lại được người chiếu cố tốt, bệnh đã có chút tiến triển, cho dù không phải Dịch Thiên, những người khác nói vài câu lệnh đơn giản cậu cũng sẽ có phản ứng. Cho nên Dịch Thiên mới an tâm giao cậu cho Liêu Phi.
Liêu Phi yên lặng nghe, cuối cùng chỉ nói một câu, “Dịch thiếu yên tâm, tôi sẽ chú ý tới cậu ấy.”
“Buổi tối tôi sẽ về sớm, có việc gì thì gọi cho tôi.” Nói xong liền đứng dậy muốn đem Mục Nhiên lên lầu, “Tôi đưa cậu ấy đi ngủ trưa. Ba giờ cậu gọi dậy, dẫn cậu ấy ra hoa viên ngồi một chút.”
Liêu Phi đứng tại chỗ đáp ứng, nhìn Dịch Thiên cùng Mục Nhiên lên lầu xong mới xoay người ngồi xuống sopha, dì giúp việc rót cho gã một chén trà, gã cười nói cảm ơn bà.
Không qua bao lâu Dịch Thiên đã đi xuống, thay bộ quần áo thoải mái ở nhà bằng chính trang, khí thế nhất thời trở nên sắc bén.
Liêu Phi đứng lên, Dịch Thiên đi đến bên cạnh gã, nhẹ giọng phân phó, “Đang ngủ. Cậu đi lên nhìn cậu ấy.” Liêu Phi gật đầu, đang muốn đi lên trên Dịch Thiên lại giữ gã lại, ánh mắt lạnh lùng, “Không được để xảy ra chuyện gì.” Hắn vẫn luôn ít lời như thế, người dưới tay hắn đều là những người thông minh, không cần hắn phải dong dài.
Liêu Phi gật đầu, ánh mắt trầm ổn nhìn hắn, “Dịch thiếu yên tâm.” Lúc này Dịch Thiên mới thả lỏng đi ra ngoài.
Liêu Phi lên lầu, nhẹ nhàng đi vào phòng ngủ, tận lực không phát ra âm thanh. Gã ngồi xuống bên cửa sổ, nhìn người đang nằm ngủ trên giường, trong lòng không khỏi cảm thán, người này, e rằng về sau bọn họ nửa điểm cũng không được lơ là.
Ba giờ chiều, Liêu Phi đúng giờ đi qua gọi người. Mục Nhiên ngủ cũng không trầm, mới kêu hai tiếng cậu đã mở mắt ngơ ngác nhìn về phía Liêu Phi, không có phản ứng gì.
Liêu Phi nâng cậu dậy, mang cậu xuống giường, lau mặt cùng tay xong mới dẫn Mục Nhiên ra hoa viên ngồi.
Hoa viên chỉ có một chiếc bàn thủy tinh tròn nhỏ, bên cạnh là ghế dài dùng để nằm nghỉ ngơi. Liêu Phi để người ngồi xuống ghế, xác định cậu không có bất luận khó chịu gì mới ngồi xuống bên cạnh cậu.
Xế chiều ánh mặt trời không quá gay gắt, còn có chút gió nhẹ thoảng qua khiến con người ta không kìm được lười biếng. Liêu Phi khó có cơ hội được hưởng thụ ánh nắng nhàn nhã như vậy, đơn giản thả trôi đầu óc, cái gì cũng không nghĩ nữa.
Hai người cứ như vậy yên lặng ngồi cả một buổi chiều. Đến khi mặt trời sắp xuống núi, Liêu Phi tính toán thời gian dì giúp việc đã nấu cơm xong mới đứng dậy chuẩn bị mang Mục Nhiên về phòng.
Liêu Phi vừa mới đi đến bên cạnh Mục Nhiên, đang muốn giúp người đứng dậy chợt nghe trước cửa một tiếng phanh thắng gấp, lốp xe ma sát xuống mặt đường rít lên thanh âm chói tai. Liêu Phi cảnh giác ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Lâm Hàm dùng sức đóng sầm cửa xe, đẩy bảo vệ canh gác trước hoa viên ra lập tức đi tới phía bọn họ. Gã đứng lên chắn trước mặt Mục Nhiên, hướng Lâm Hàm gật đầu chào hỏi, “Lâm thiếu.”
Lâm Hàm cười lạnh một tiếng, cũng không trả lời gã mà nhìn chằm chằm Mục Nhiên, “Anh tránh ra.”
Liêu Phi nhận thấy được Lâm Hàm bất thường, căng thẳng dùng thân thể bảo hộ Mục Nhiên ra sau lưng, thanh âm cũng trầm xuống, “Lâm thiếu xin đừng làm tôi khó xử.”
Lâm Hàm hít vào một hơi, ngẩng đầu nhìn Liêu Phi, cười khẽ, ngữ khí ôn hòa nói, “Tôi lặp lại một lần nữa, tránh ra.”
Liêu Phi trầm mặc nhìn y, nửa bước cũng chưa động.
Lâm Hàm cúi đầu day day huyệt thái dương, thoạt nhìn như không còn cách nào khác. Liêu Phi không dám thả lỏng, cảnh giác nhìn.
Chưa đến một cái chớp mắt, Lâm Hàm đột nhiên rút súng từ trong ngực chĩa vào người Liêu Phi, thanh âm lạnh lẽo ra lệnh, “T.r.á.n.h.r.a!!”
Đồng tử Liêu Phi co rút, gã lập tức khôi phục lãnh tĩnh, nhìn Lâm Hàm bình tĩnh nói, “Lâm thiếu, vô luận làm chuyện gì đều phải suy nghĩ rõ ràng, xem mình có thể gánh được hậu quả hay không.”
Lâm Hàm so với gã còn bình tĩnh hơn, thản nhiên nói, “Hậu quả? Hậu quả thế nào? Tôi giết chết nó, Dịch Thiên sẽ làm gì tôi? Chẳng lẽ có thể một phát bắn chết tôi sao?”
Thời gian này y không tìm được Dịch Thiên, hỏi Hạ Húc Đông người nọ cũng lấp lửng không trả lời. Y cho người đi thăm dò mới tra ra được Dịch Thiên đem Mục Nhiên về nơi này. Lâm Hàm cũng không biết nên hình dung tâm tình của y như thế nào khi nghe được tin này. Đau lòng? Bất an? Kì thật đều có một chút, nhưng tối trọng yếu là hận. Y hận Mục Nhiên, hận đến mức muốn đem nó ngũ mã phanh thây, nghiền xương thành tro. Nếu không phải người này lại giả bộ đáng thương, Dịch Thiên làm sao có thể đem nó về nhà?
Nếu Dịch Thiên dễ mềm lòng mắc mưu như vậy, tốt lắm, cứ để y giúp hắn giải quyết.
“Dịch thiếu đã phân phó tôi ở đây. Nếu người này xảy ra chuyện gì, Lâm thiếu thử nói xem, liệu có khả năng đấy xảy ra hay không?” Liêu Phi hiện tại chỉ có thể đem Dịch Thiên ra làm bia chống đạn, hi vọng có thể khiến Lâm Hàm đang mất lí trí tỉnh táo lại, rõ như ban ngày mà cầm súng không kiêng nể gì chĩa vào người khác, thật sự là điên rồi.
Lâm Hàm không để lời của gã vào trong lòng, ngón tay đặt lên cò súng hơi co lại, “Chúng ta có thể thử xem.”
Không khí chẳng mấy chốc căng như dây đàn.
Liêu Phi thậm chí đã chuẩn bị tốt trường hợp phải để lại mạng mình ở nơi này, lại nghe thấy bên cạnh truyền đến một tiếng hét kinh hãi, Lâm Hàm phản xạ có điều kiện quay đầu nhìn, gã bắt lấy cơ hội xông đến đá một cước muốn đoạt lấy tay súng của y. Lâm Hàm phản ứng lại tức thời, ngay lúc mũi chân Liêu Phi sắp động đến ngón tay y liền cong khuỷu tay lên, trong gang tấc né tránh một cước.
Thừa dịp Liêu Phi chưa kịp hạ chân ổn định thân hình, Lâm Hàm di chuyển tầm ngắm dời về phía Mục Nhiên, không chút do dự cướp cò.
Cơ hồ chỉ trong một tích tắc, Liêu Phi bay người đẩy Lâm Hàm ngã xuống đất, quỹ đạo của viên đạn trệch mất vài phân, sượt qua cánh tay Mục Nhiên, găm lên bức tường phía sau.
Liêu Phi cố không quay đầu lại, lãnh liệt bổ xuống cổ tay Lâm Hàm, đoạt lấy súng trong tay y, vặn khớp bẻ tay y ra sau đầu, dùng đầu gối ép người xuống đất, lúc này mới vội vã quay đầu nhìn thoáng qua.
Mục Nhiên không có vấn đề nghiêm trọng, chỉ là cánh tay không ngừng chảy máu. Liêu Phi không kịp nhìn rõ tình hình, hướng dì giúp việc bị dọa đứng trân trân ở cửa ra vào rống to, “Mau tới đây mang Mục tiên sinh vào.” Dì giúp việc ngơ ngác gật đầu, đồ vật vương vãi trên mặt đất cũng không kiêng kị, chạy tới nâng Mục Nhiên dậy vội vã đưa cậu về phòng.
Nhìn thấy cửa phòng đóng lại, Liêu Phi một tay chế trụ Lâm Hàm, tay kia nhặt súng cất vào ngực áo, lúc này mới đứng dậy buông y ra.
Lâm Hàm không bắn trúng Mục Nhiên, lại bị Liêu Phi áp chế nan kham như vậy trên mặt đất, tức giận đến mức mặt đỏ rần, ánh mắt nhìn gã cũng âm ngoan lạnh lẽo.
Liêu Phi không tái khách khí với y, lãnh mắt nhìn lại, thanh âm bình tĩnh nói, “Lâm thiếu tự giải quyết cho tốt.”
Lâm Hàm cười nhạo một tiếng, cũng không để lời nói của gã ở trong lòng, sắc mặt không tốt nhìn thoáng qua phòng ở, đáp lại cũng không muốn, trực tiếp xoay người rời đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.