Chương trước
Chương sau
Vòng thi này không giống như những vòng thi trước, 12 tác phẩm sẽ đồng loạt được đưa trên sân khấu và được mở ra cùng một lúc. Ban giám khảo sẽ chấm điểm ấn tượng trước, và trong thời gian ban giám khảo suy nghĩ cho điểm thì các khán giả sẽ tiến hành bình chọn. Tổng điểm ấn tượng cuối cùng sẽ bao gồm điểm số của ban giám khảo và số phiếu bình chọn của khán giả theo cơ số 10.

Trên màn hình lớn xuất hiện toàn bộ mười hai tác phẩm thêu, Cửu Ca nhìn hết một lượt, tuy chỉ nhìn qua màn hình thôi nhưng cô cũng có thể đoán khá chính xác về sáu người có khả năng đi tiếp vào vòng cuối cùng.

Không chỉ Cửu Ca, các thí sinh còn lại cũng đều tập trung nhìn vào màn hình lớn.

Từng được gọi là thí sinh hạt giống, Đỗ Vân Nương bất giác nắm chặt nắm tay, ở vòng thi này cô ta đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết, nhưng khi nhìn tác phẩm của những người khác thì cô ta không đã còn đủ tự tin vào khả năng đi tiếp của mình.

Khi nhìn thấy tác phẩm của Cửu Ca, Bàn Tứ Muội và Tịch Hòa đều phải cẩn thận nhìn đi nhìn lại mấy lần, sau đó họ không hẹn mà đồng thời nhíu mày.

Bàn Tứ Muội kéo tay Cửu Ca, nhỏ giọng hỏi: “Chị sử dụng kim chúc tú (thêu kim loại)? Hay là tơ vàng tú (thêu bằng chỉ vàng)? Tuy rằng rất đẹp nhưng …. cách tân ở chỗ nào?”

Cửu CA cười: “Đừng vội, đợi lát nữa em sẽ hiểu.”

Bàn Tứ Muội cực kỳ tin tưởng vào tài năng thêu của Cửu Ca, cho nên khi nghe Cửu Ca nói vậy, cô không lo lắng thay Cửu Ca nữa.

Tịch Hòa đứng cạnh nghe thấy thế cũng thả lỏng người, đã đi đến ngày hôm nay, Cửu Ca nhất định sẽ không lấy thanh danh của mình ra làm trò đùa.

Những người khác thì không thoải mái như vậy, ai ai cũng chăm chú nhìn tác phẩm của người khác, trong lòng thầm đánh giá xem khả năng mình có thể đi tiếp hay không.

Tám phút sau, vòng chấm điểm ấn tượng kết thúc, chương trình cũng đóng cổng bình chọn của khán giả lại.

Trước sân khấu, các giám khảo trở về chỗ ngồi, MC Thái Bình Lang bước lên sân khấu.

“Cuộc thi đã tiến vào vòng thi thứ hai, bây giờ chúng ta cùng xem xem số điểm mà giám khảo dành cho các thí sinh trong lượt đầu tiên ‘ấn tượng’ này là bao nhiêu nhé?”

Sáu vị giám khảo nay đã thay đổi ba vị, Thầy Hoàng-Giáo sư lịch sử, Thầy Lưu-bậc thầy về thêu và Cổ Duyên đại sư đều được giữ lại, 3 người còn lại bị thay đổi thành hai ngôi sao nổi tiếng cùng với một vị có quyền thế trong giới dệt.

Ban giám khảo bắt đầu nhập số điểm của mình cho các thí sinh vào bàn phím trước mặt. Số điểm cụ thể nhanh chóng xuất hiện trên màn hình chính.

Trong hậu trường, mười hai thí sinh đều gắt gao nhìn lên màn hình. Kết quả đã rõ, người xếp ở vị trí thứ nhất trong vòng ấn tượng chính là Cố Anh Hào.

Hàn Điểm Phương nhìn thấy tác phẩm của Cửu Ca bị xếp thứ chín thì suýt nữa bật cười thành tiếng. Thành tích của cô ta khá tốt, xếp ở vị trí thứ tư,chỉ thua Cố, Kim, Tịch. Bàn Tứ Muội xếp ở vị trí thứ năm, thứ sáu là Đỗ Vân Nương.

Trên sân khấu, Thái Bình Lang xua tay nói: ” Bảng xếp hạng này chỉ là tạm thời, chúng tôi vẫn đang thống kê số phiếu của khán giả cho vòng ấn tượng. Bây giờ chúng ta cùng nói qua một chút, số phiếu của khán giả sẽ tính theo một phần vạn, tức là nếu số phiếu của khán giả là 45120 phiếu thì sau khi đổi ra, thí sinh sẽ được 4,51 điểm, sau đó lấy số điểm này cộng với tổng điểm của giám khảo. Cuối cùng căn cứ vào tổng điểm để sắp xếp thứ tự cuối cùng.”

Thái Bình Lang vừa nói xong thì trên màn hình hiện lên số phiếu của khán giả đối với từng thí sinh, con số này không dừng lại ngay mà vẫn tăng lên không ngừng.

Thời gian bỏ phiếu kết thúc, con số ở dưới ảnh các thí sinh cũng đồng loạt dừng lại.

Mọi người bắt đầu nhẩm tính điểm của mình.

Sắc mặt của Cố Anh Hào nhanh chóng biến đổi, số phiếu của khán giả dành cho Kim Tẩu ấy thế mà cao hơn cô cả 1 vạn ba nghìn phiếu, mà lúc trước cách biệt điểm số giữa hai người chỉ có 0,7 điểm, thành ra giờ Kim Tẩu cao hơn cô 0,6 điểm.

Đáng ghét nhất là tên Tịch Hòa kia, bởi vì là thí sinh nam duy nhất nên rất được khán giả ưu ái, rõ ràng vừa rồi giám khảo đã chấm cô cao hơn anh ta 2,9 điểm, nhưng lần này dựa vào việc số phiếu khán giả bình chọn cho anh ta cao nhất, từ vị trí xếp thứ ba nay tổng điểm còn cao hơn cô 0,1 điểm.

Cố Anh Hào âm thầm cắn chặt răng, cố gắng duy trì nụ cười trên mặt.

Còn lão luyện hơn Cố Anh Hào nhưng Hàn Điềm Phương suýt chút nữa cũng không thể giữ vững được nụ cười, thành tích của cô ta sau khi công bố số phiếu của khán giả đã rơi xuống tận vị trí thứ mười một, chuyện này hiển nhiên có liên quan tới scandal của cô ta với Tôn thiếu.

Nhưng rõ ràng trước đó Tôn thiếu đã gọi điện thoại cho cô, cam đoan rằng sẽ cố gắng tăng số phiếu của khán giả bình chọn cho cô, nhưng tại sao lại kém đến như vậy? Chẳng lẽ Tôn thiếu không cần năm nghìn vạn kia nữa à?

Bàn Tứ Muội lên vị trí thứ tư, Đỗ Vân Nương tăng thêm một bậc, thành tích của Cửu Ca cũng có biến hóa khá lớn, từ vị trí thứ chín lên vị trí thứ sáu.

Cửu Ca âm thầm cảm ơn cuộc phỏng vấn Mục Tụ Hâm và ông bà Mục, nhờ có nó nếu không số phiếu của khán giả dành cho cô sẽ không bao giờ được cao như vậy.

Dựa vào vị trí xếp hạng mới, người sẽ bước lên khán đài giới thiệu về tác phẩm của mình trước là thí sinh có thứ hạng thứ mười hai.

Giám khảo và khán giả sẽ căn cứ vào lời thuyết trình của thí sinh về tác phẩm của mình mà lại bắt đầu cho điểm và bỏ phiếu mới.

Cách tân không phải là một đề tài đơn giản, nếu không thực sự có tài hoặc không có suy nghĩ linh hoạt thì vòng thi này tương đối khó nhằn.

Thí sinh ở vị trí thứ mười hai tên là Toàn Kim Chi, đến từ một thành phố biển.

Toàn Kim Chi bước lên sân khấu rồi cười nói: “Tác phẩm lần này của tôi thêu không được tốt, thậm chí chất lượng còn không bằng tác phẩm hồi thi ở cấp thành phố của tôi, bởi vì tôi thực sự không biết phải cách tân như thế nào, nhưng tôi rất vui vì đã đến được vòng này, cả nhà ai cũng tự hào vì tôi, tôi nghĩ cuộc thi này sẽ là một kỷ niệm huy hoàng nhất, tươi đẹp nhất trong cuộc đời của tôi.”

Giám khảo và khán giả ở trường quay đều nở nụ cười thân thiết.

Toàn Kim Chi cúi đầu trước mọi người, giới thiệu sơ qua tác phẩm của mình rồi chờ giám khảo và khán giả cho điểm và bỏ phiếu.

Điểm số cuối cùng của Toàn Kim Chi không cao, nhưng số phiếu bình chọn của khán giả bình chọn lại cao hơn trước rất nhiều.

Thí sinh thứ hai lên sân khấu chính là người tạm thời xếp ở vị trí thứ mười một, Hàn Điềm Phương.

Cửu Ca nhìn tác phẩm của cô ta, một cành liễu vắt ngang, có hai con chim nhỏ đang đậu trên đó, với tựa đề “Đôi chim hoàng oanh hót trên liễu xanh”, nhìn qua thì không có thấy điểm nào nổi bật cả.

Hàn Điềm Phương mỉm cười thản nhiên, ngón tay lướt trên bức thêu con chim nhỏ.

“Chiêm chiếp” Trong trường quay đột nhiên vang lên tiếng chim hót.

Thái Bình Lang lập tức đi đến bên cạnh Hàn Điềm Phương, nghiêng đầu vào bức thêu, vẻ mặt hoang mang hỏi mọi người: “Mọi người có nghe thấy âm thanh gì không?”

Hoàng lão sư do dự nói: “Hình như nghe thấy tiếng chim hót.”

Thái Bình Lang nhìn về phía Hàn Điềm Phương, Hàn Điềm Phương cười mà không nói, chỉ đổi hướng xoa một con chim khác.

Bởi vì tất cả mọi người đều muốn nghe rõ âm thanh thánh thót đó nên cả trường quay trở nên cực kỳ yên tĩnh .

“Chiêm chiếp.”

Ngón tay của Hàn Điềm Phương vuốt ve trên người con chim, tiếng hót lại vang lên: “Chiêm chiếp, chiêm chiếp,…”

“A__?!” Khán giả phát ra âm thanh kinh ngạc.

Thái Bình Lang lập tức nói với Hàn Điềm Phương: “Mau giải thích đi, tất cả mọi người đều tò mò chết đi được!”

Hàn Điềm Phương cười ngọt ngào: “Lần này tôi thêu họa tiết khá đơn giản, nhìn thì bình thường nhưng kỳ thật hao phí của tôi rất nhiều tâm tư. Cách tân là gì? Làm sao để từ kỹ năng thêu truyền thống tạo ra được phong thái khác? Làm sao để có thật nhiều người yêu thích thêu thùa? Tôi đã nghĩ rất lâu. Trước đây khi còn nhỏ tôi có một ước mơ, tôi muốn thêu chim, hoa, cá, và động vật nhỏ vào tranh thêu của mình, rồi ước nếu chúng nó biến thành thật để vui chơi với tôi thì thật tốt. Sau đó bà nội tôi nói rằng, chỉ cần tôi dùng tình yêu, sự nhiệt huyết, lòng chân thành vào bức thêu thì sẽ tạo ra linh hồn cho chúng nó, rồi một lúc nào đó chúng sẽ từ trong tranh thêu bước ra.”

Hàn Điềm Phương nhún vai tự giễu, nói: “Khi tôi trưởng thành, tôi mới biết hóa ra bà nội gạt tôi, vậy mà trước đây tôi còn tin là thật, giống như tin ông già Noel tồn tại vậy.”

Thái Bình Lang ngắt lời cô: “Nếu vậy từ nhỏ cô đã có giấc mơ sáng tạo ra phương pháp thêu mới? Không những thêu ra những bức thêu sinh động, mà còn phát ra âm thanh nữa ư? Có thể nói cho chúng tôi biết, cô làm như thế nào được không?”

“Nói ra cũng không phải là không thể, nhưng tôi còn có thể giữ bí mật không?” Hàn Điềm Phương cố ý lè lưỡi.

Thái Bình Lang cười ha hả: “Tôi nghĩ giám khảo và khán giả đều rất muốn biết.”

Hàn Điềm Phương lập tức chữa lời: “Tôi sẽ nói đáp án cho mọi người, nhưng trước khi tôi nói đáp án, mọi người có hứng thú muốn đoán xem tôi làm như thế nào để những chú chim này hót to hơn nữa không? Đoán đúng nhất định có thưởng!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.