Cửu Ca thật sự không tin vào tai mình, sau một lúc lâu mới mở miệng nói: “Cưỡng hiếp vợ cũng là phạm pháp đấy.”
“Giống như em biết luật mà vẫn cố tình phạm luật, đúng không?”
“…Anh đã biết gì rồi?”
“Anh chưa biết gì cả. Hay em hi vọng anh biết gì thế?”
Mục Cửu Ca nhắm chặt hai mắt rồi lại mở mắt ra, nhìn tay Hoa Vô Ý, thủ thỉ: “Em bị ép đến mức muốn phát điên lên rồi, em không biết nên làm gì cả. Lúc ấy em chỉ nghĩ phải làm gì đó để đối phương không thể hủy tư cách dự thi của em, em cần phải nắm được điểm yếu của họ, sau đó…. người phụ nữ đó trông rất tinh vi, xảo quyệt, nhưng bà ta rõ ràng là loại người ngoài mạnh trong yếu. Loại người này trông thì lợi hại thật đấy, nhưng chỉ cần ngăn chặn khí thế của họ, khiến họ sợ hãi thì họ sẽ lập tức trở nên yếu đuối, thậm chí không dám phản kháng lại.”
“Em hiểu loại phụ nữ này nhỉ?”
Cửu Ca khẽ gật đầu: “Vợ hiện tại của bố em cũng là người như thế. Bà ta thường xuyên bắt nạt bà nội và mẹ, em…. em giết chó của bà ấy ngay trước mặt bà ấy, sau đó để con chó ấy dựng như tư thế con người, vừa nhìn thấy bà ấy là em dùng rìu chém bay đầu con chó đang kêu oăng oẳng, bắn lên cả người bà ấy. Từ đó về sau, bà í sợ e kinh khủng, cứ nhìn thấy e là tránh đi chỗ khác.”
Hoa Vô Ý sờ trán, hình như anh đã cưới phải một cô vợ không đơn giản thì phải? Đây chính là hậu quả của việc chưa tìm hiểu đã kết hôn…. không biết nên hoảng sợ hay vui mừng đây?
Ngón tay Cửu Ca vô thức bóc lớp da trên cáng cứu thương, miễn cưỡng nở một nụ cười, nói: “Dọa anh rồi sao? Em là một người rất đáng sợ phải không? Em nói rồi, thời hạn ly hôn vẫn còn có hiệu lực, anh cố gắng kiên nhẫn một năm…”
Đột nhiên có cái gì đó mềm mềm, lành lạnh đặt lên trán cô.
Cửu Ca ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn Hoa Vô Ý.
Từ khuôn mặt đến ánh mắt của anh không hề có một tia sợ hãi, chán ghét hay biểu cảm tiêu cực nào. Anh chàng này ấy vậy mà vẫn chấp nhận một người như cô ư?
Thật ra thì từ khi nói những câu ấy cô đã thấy hối hận rồi. Bởi vì giờ cô bỗng phát hiện, cô không muốn Hoa Vô Ý ghét mình chút nào.
Hoa Vô Ý lại cúi xuống hôn lên trán cô.
“Bây giờ anh muốn làm tình với em quá, làm sao đây nhỉ?” Hoa Vô Ý nghiêm túc nói.
“…”Cửu Ca nuốt ngụm nước miếng, ngơ ngác đáp: “Em đang bị thương.”
“Thôi vậy, chờ vết thương của em lành hẳn chúng ta sẽ làm sau.” Hoa Vô Ý hậm hực liếc nhìn vết thương, sau đó lại hậm hực nhìn Mục Cửu Ca.
“Em không tin anh à?”
“Hả?”
“Nếu như em tin anh thì em sẽ không một mình làm chuyện mạo hiểm rồi, đáng lẽ em phải xem anh làm thế nào, hoặc chí ít thì cũng nên bàn bạc trước với anh chứ?.”
“Không phải vậy.” Mục Cửu Ca vội vàng phủ nhận, cô thật sự không phải không tin Hoa Vô Ý: “Chỉ là em không muốn làm phiền anh thêm, anh và đồng nghiệp của anh đã giúp em nhiều như vậy, thậm chí họ còn không hề quen em nữa. Anh còn nhờ trưởng phòng PR của công ty anh nói giúp cho em. Đây là những khoản nợ ân tình, anh cũng không phải là ông chủ, sao có thể tùy tiện sử dụng nguồn lực của công ty để làm việc tư chứ?”
Hoa Vô Ý đang định giải thích thì Mục Cửu Ca đã nói tiếp: “Dù anh là ông chủ của công ty thì cũng không thể lấy việc công làm việc tư mà. Chưa tính đến việc anh cổ động đồng nghiệp đến tăng phiếu bầu chọn, sao em có thể kéo mọi người vào rắc rối chứ? Bởi vậy, không phải em không tin anh, mà là….em hy vọng, nếu em cố gắng thì có thể giải quyết được chuyện này.”
Cửu Ca thoáng do dự, sau đó giơ tay ra, nắm lấy bàn tay của Hoa Vô Ý, nhìn anh cười: “Anh cũng từng nói em bị ảnh hưởng của chủ nghĩa nữ quyền còn gì, thật ra em không muốn mọi thứ đều phải dựa dẫm vào chồng thôi.”
“Tại sao?” Dường như Hoa Vô Ý vẫn không hiểu: “Không phải người vợ nên nương tựa vào người chồng, còn người chồng nên bảo vệ và là nơi để vợ dựa dẫm ư?”
Cửu Ca lắc đầu mỉm cười: “Có lẽ là vì từ nhỏ em đã sống trong gia đình như vậy. Em luôn nghĩ rằng, nếu chồng em là một cái cây thì em sẽ là mảnh đất. Em sẽ mãi mãi ở bên anh ấy, cung cấp chất dinh dưỡng để anh ấy sinh trưởng phát triển. Rồi những chiếc lá rụng của anh ấy sẽ làm chất dinh dưỡng cho em, rễ cây sẽ giữ nước cho em, thân cây che chắn cho em khi trái nắng trở trời. Hai người sẽ gắn kết chặt chẽ, nương tựa vào nhau để sống. Nếu anh ấy phản bội em thì cho dù không có anh ấy, em vẫn có thể sống tiếp.”
“Không tìm hoa tầm gửi khác?”
“Không tìm hoa tầm gửi khác.”
“Được rồi, nàng Đất của anh, bây giờ em đã có thể kể toàn bộ câu chuyện cho cái cây trong vườn hoa nhà em nghe chưa?”
Mục Cửu Ca cười cười, đột nhiên đang cười thì cô lại khóc.
Cửu Ca giơ tay lau nước mắt, vừa khóc vừa cười nói: “Em không muốn khóc, không hề muốn khóc một chút nào, thế nhưng…. Anh là tên xấu xa. Trong tương lai, anh nhất định sẽ phải hối hận vì đã cưới một người con gái như em cho xem!”
Hoa Vô Ý suy nghĩ 5 giây, sau đó vô cùng chắc chắn trả lời rằng: “Không hối hận.” Tiện thể cầm khăn trải giường lau nước mắt cho cô.
Mục Cửu Ca nắm chặt khăn trải giường, trốn đằng sau tấm khăn cho đến khi nước mắt ứa khỏi khóe mắt nữa thì cô mới buông khăn trải giường ra, để lộ khuôn mặt không trang điểm.
Nói thật, trông Mục Cửu Ca lúc này không hề xinh đẹp chút nào. Bởi vì khóc lâu nên hai mắt hồng hồng, chóp mũi đỏ đỏ, hai gò má cũng bị cô dùng lực mạnh lau nước mắt nên cũng ửng đỏ, cộng thêm đầu tóc lộn xộn, trông không có tí nào gọi là “Hoa lê đái vũ” cả.
* Hoa lê đới vũ: Miêu tả vẻ đẹp của Dương Quý Phi khi rơi lệ, Ngày nay dùng để làm phép so sánh những người phụ nữ, con gái đẹp khi rơi lệ.
Hoa Vô Ý đột nhiên nhéo má cô một cái.
Mục Cửu Ca theo phản xạ có điều kiện đánh vào tay Hoa Vô Ý, đánh xong, cả hai đều sững sờ.
Cửu Ca vội vàng giải thích: “Không phải em….em….”
Hoa Vô Ý không nói gì, chỉ giơ tay xoa xoa mặt của Cửu Ca.
Cô đã suy nghĩ rất nhiều, cô tưởng đối phương sẽ khinh thường cô, trách móc cô, thậm chí còn vạch trần cô trước mặt cảnh sát, sau đó ly hôn là điều không thể tránh khỏi. Nhưng kết quả thì sao? Kết quả là người ta chẳng thèm phản ứng, không đúng, vẫn có phản ứng, chỉ là muốn làm tình với cô!
Đến lúc này Mục Cửu Ca đã thoải mái khi đánh vào tay của Hoa Vô Ý rồi, cô không hề giấu diếm, sau khi đánh xong thì chặn hai móng vuốt đang làm loạn của anh lại, kể lại đầu đuôi sự việc.
Cuối cùng Cửu Ca còn bổ sung: “Anh biết tại sao em lại làm như vậy không? Bởi vì em không muốn chỉ mình bà ta khiếp sợ, mà còn muốn những người bày mưu tính kế hãm hại em cũng phải khiếp sợ. Sau chuyện này, chắc chắn chủ nhiệm Tiết sẽ đi khóc lóc kể lể với mọi người. Đến lúc đó, tất cả mọi người sẽ nghĩ em là một người phụ nữ độc ác, đáng sợ. Chỉ cần tư cách dự thi của em không bị hủy thì những người muốn hãm hại em nhất định phải suy nghĩ kỹ càng hơn, họ nên biết đụng phải em sẽ có kết cục thế nào. Anh xem, em không hề lương thiện, hiền lành, còn biết tính kế….Đúng rồi, là loại phụ nữ ngu ngốc tự cho mình thông minh ấy.”
“Không tồi, với chỉ số thông minh như em mà nghĩ được vậy không tệ nha.” Hoa Vô Ý bình luận.
Cửu Ca”…” Đột nhiên cô muốn đánh anh chàng này quá.
Hoa Vô Ý còn nghiêm túc bình luận tiếp: “Điển hình của việc phạm tội do quá kích động, kế hoạch hành động không được chuẩn bị kỹ lưỡng, không lường trước được mọi chuyện, có quá nhiều sơ hở…. Anh sẽ nghĩ biện pháp giúp em lau sạch chứng cứ. Về sau nếu em thấy hứng thú trong phương diện này thì anh có thể tìm người dạy cho em.”
“Dạy em? Dạy gì chứ?” Cửu Ca không hiểu.
“Dạy em cách làm một công dân biết tuân thủ pháp luật ấy.”
“Là sao?”
Tuy nhiên Hoa Vô Ý chưa kịp giải thích thì bác sĩ đã đến rồi.
Cửu Ca được đưa vào phòng bệnh. Sau khi nhìn vết thương của cô thì bác sĩ nói rằng không cần phải khâu, sau này chỉ cần đổi thuốc là được.
Nhưng Hoa Vô Ý vẫn cho rằng tinh thần vợ mình bị tổn thương nghiêm trọng, yêu cầu bệnh viện cấp cho một phòng bệnh. Sau đó anh gọi hai cuộc điện thoại. Đầu tiên là gọi cho luật sư của công ty để anh ta tới bệnh viện càng sớm càng tốt. Sau đó là gọi cho Chu Tiểu Ảnh, bảo cậu ta đến gặp Hòa Thượng để biết tình hình mọi chuyện, từ đó chuẩn bị kế hoạch phản kháng theo cách văn minh nhất.
Đến trưa thì các cảnh sát đã có mặt tại bệnh viện, dường như chuyện lần này có ảnh hưởng rất lớn, nhiều nhà báo cũng đã nghe ngóng được tin tức, dùng nick ẩn đăng bài lên mạng.
Với tiêu đề vô cùng giật gân: “Sự bất công đằng sau tiết mục hot nhất Trung Quốc, thí sinh nổi giận chống lại bị thương nghiêm trọng!”
Bởi vì vừa có ảnh, vừa có thời gian và địa điểm cụ thể, do đó mặc dù không nói rõ danh tính của người liên quan, nhưng đại khái mọi người đều hiểu được chuyện gì đã xảy ra.
Song song với việc đó thì Mục Cửu Ca và 3 tác phẩm thêu cũng nổi như cồn.
Có người dùng máy tính so sánh sự khác biệt giữa bức thêu thứ nhất của Mục Cửu Ca với bản mẫu quy định trên máy tính, cho ra kết quả tượng tự đến 99,9%.
Mà bức thêu thứ hai: “Con ve sầu” cũng được người ta so sánh với ve sầu thật, nếu chỉ nhìn lướt qua thì mọi người cũng khó phân biệt được thật với giả.
Bức thêu thứ ba, người mẹ đang cúi đầu cho con bú thì hoàn toàn xứng đáng để Mục Cửu Ca lọt vào top trong.
Mọi người bảo nhau rằng có nhiều kẻ có tiền cố tình muốn giấu 3 tác phẩm này trong buổi triển lãm đầu tiên.
Mà tối đó thời sự cũng chiếu một đoạn ngắn khoảng 30 giây về một nhà lãnh sự Đức cứ tấm tắc khen 3 tác phẩm này không thôi, khiến cho số lượng khách đến tham quan nhà triển lãm thành phố Chung Sơn vào ngày chủ nhật tăng lên đột biến!
Tất cả mọi chuyện, nếu có người vui thì tất có kẻ buồn.
Khi biết 3 bức thêu của Mục Cửu Ca trong ngày đầu tiên đã lên tới 3759 phiếu, tác phẩm thấp nhất cũng được 3610 phiếu, có người đã đứng ngồi không yên.
Người nhà họ Hàn vừa thu thập chứng cứ khắp nơi hòng lật đổ Mục Cửu Ca từ vụ án của chủ nhiệm Tiết, vừa bắt tay vào chuẩn bị kế hoạch mới.
“Tuyệt đối không được để cho số phiếu 3 tác phẩm của Mục Cửu Ca tăng lên nữa. Tạm thời không thể hủy tư cách thi đấu của nó thì hãy làm gì đó để 3 tác phẩm đó biến mất đi!” Lí Hạnh, lão phu nhân của nhà họ Hàn đập bàn nói.
“Bà nội, bà đừng nổi giận, chú ý sức khỏe.” Hàn Điềm Phương vội vàng đứng lên vỗ lưng an ủi bà ta.
“Gia Duệ, đã điều tra ra ai đang nhúng tay vào chuyện này chưa?” Ông Hàn cau mày hỏi.
Hàn Gia Duệ vội vàng gật đầu: “Đã tra ra rồi ạ, nghe nói là người đứng đầu thành phố Chung Sơn đích thân gọi điện thoại. Hơn nữa sáng nay ông ta còn đến buổi triển lãm cổ vũ, cũng dùng đặc quyền của mình cho cô ả Mục Cửu Ca một chỗ trưng bày tốt nhất.”
“Thật vô lý!” Ông Hàn mắng to: “Ông ta làm vậy không sợ có người khiếu nại sao? Gia Duệ, con thu thập tất cả bằng chứng gửi cho cục phòng chống tham nhũng tỉnh, nếu như điều tra được ông ta và Mục Cửu Ca có quan hệ nam nữ thì càng tốt! Phải chụp được ảnh, rõ chưa?”
Hàn Gia Thụy gật đầu.
“Muốn đấu với ta à?” Ông Hàn hít sâu: “Trương Cận Nhân là cái đếch gì chứ? Chỉ là một tên lãnh đạo nho nhỏ cũng dám xen vào chuyện của nhà họ Hàn à. Xem ra ông ta không muốn giữ chức quan của mình nữa rồi đây!”
“Ông nội, cháu thấy không nhất thiết phải làm phức tạp chuyện này lên đâu ạ. Hơn nữa Trương Cận Nhân gần đây rất được lòng mọi người. Chúng ta chỉ cần nhắm vào cái ngọn, ông ta há lại bỏ rễ để lấy ngọn hay sao??” Hàn Điềm Phương nói.
“Sao? Cháu có ý kiến gì?” Hàn Vĩ Thiều dường như rất coi trọng ý kiến của cô cháu gái.
“Hai anh em cháu ở cạnh Mục Cửu Ca cũng được nửa năm rồi, tuy nửa năm không thể hiểu hết cô ta, nhưng phạm vi xã giao tiếp của cô ta bọn con nắm rất rõ. Nếu như cô ta quen biết Trương Cận Nhân thì cô ta chắc chắc sẽ khoe với bọn cháu. Cho dù cô ta không nói với con thì cũng chắc chắn sẽ khoe với anh cháu, vì như thế thì địa vị của cô ta sẽ tăng lên.”
“Ý cháu là..?”
“Dù cô ta quyến rũ được Trương Cận Nhân thì cũng không lâu đâu. Ông ta chỉ có cảm giác mới mẻ chứ có tình cảm sâu đậm gì chứ. Nếu như danh dự của Mục Cửu Ca bị hủy hoại triệt để, thậm chí…”
Hàn Điềm Phương mỉm cười thật tươi, vuốt tóc bên tai nói: “Đàn ông mà, cảm giác mới mẻ sẽ nhanh chóng phai nhạt thôi. Nếu như gia đình của cô ta khiến ông ta bẽ mặt thì chắc chắc ông ta chỉ muốn bỏ rơi cô ta càng sớm càng tốt. Cho nên chúng ta không nhất thiết phải đối phó với Trương Cận Nhân, chỉ cần nhắm vào Mục Cửu Ca là được rồi. Bà nội, bà thấy cháu nói đúng không?”
“Điềm Phương vẫn giỏi nhất.” Lý Hạnh sờ đầu cháu gái, khen ngợi.
Ông Hàn gõ gõ ngón tay vào vai vịn ghế, trầm ngâm suy nghĩ.
Lý Hạnh nói tiếp: “Con trai tôi khó khăn lắm mới có chỗ đứng vững trong giới quan trường. Bên gia đình con dâu cũng không tiện ra mặt, bên đó chỉ nên nhờ vả việc lớn chứ đối phó với một cô ả Mục Cửu Ca nhỏ nhoi thì không cần thiết. Gia Duệ à, cháu cũng không còn nhỏ, nên tính đến chuyện lập gia đình đi. Em gái cháu còn phải bế quan học tập thêu thùa. Chuyện này giao cho cháu toàn quyền quyết định, hãy làm gì đó để con bé không thể kháng lại được ấy. Nếu như cô ta không chịu câm miệng thì cháu phải dạy cho cô ta câm miệng! Nếu như tay của cô ta quá dài thì cháu phải chặt đứt đi! Mẹ cô ta còn trẻ mà đã mắc bệnh ngốc đúng không? Nói không chừng bệnh này cũng di truyền ấy chứ.”
“Cháu biết rồi, thưa bà.” Hàn Gia Duệ làm một động tác cúi đầu đậm chất giới quý tộc.
“Tốt lắm” Lý Hạnh và ông Hàn nhìn nhau, vô cùng hài lòng đối với hai đứa cháu trai và cháu gái này. Hai người họ cho rằng, sản nghiệp sau này của nhà họ Hàn chắc chắn sẽ phát triển gấp 3 lần hiện nay,.
Mà hành động ngáng đường của nhà họ Tô và hai mẹ con Tô Ngải thì nhất định phải diệt trừ tận gốc.
Lý Hạnh thở dài: “Cửu Ca ơi, Cửu Ca à, đừng trách bà ngoại độc ác. Cô cầm 200 vạn mà sống qua ngày thì không muốn, sao cứ thích mơ tưởng đến những thứ không thuộc về mình thế,? Ta cũng không muốn chặt đứt mọi con đường của cô, muốn trách thì trách cô quá tham lam ấy!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]