Mưa gió triền miên.
Tiếng mưa rơi tích tắc như một bài thơ mộng ảo, lá rụng về cội, thanh bình yên ả.
Tháng 11 An thành, nói mưa là mưa.
Đường Dữu đứng ở dưới khu dạy học, cô không mang theo ô, còn Trình Chi thì ngược lại, trong cặp cô nàng lúc nào chuẩn bị sẵn một chiếc ô, nhưng hôm nay cô này bị bệnh nên ở nhà nghỉ ngơi.
Nhóm học sinh lục tục mà rời đi, sân trường rất nhanh đã trở nên yên tĩnh.
Cô nhìn bầu trời tối đen mù mịt, trận mưa này chắc chắn sẽ không tạnh trông lát.
Hơi thở lành lạnh, tràn ngập ở trong không khí.
Bỗng dưng, một bàn tay ấm áp đặt lên đầu vai cô, đánh vỡ bầu không khí.
Đường Dữu hoảng sợ, quay đầu thì nhìn thấy Bùi Viễn.
“Sao không mở ô trở về đi?” Bùi Viễn thắc mắc mà nhìn cô.
“Vậy anh đoán xem tại sao em lại không mở ô?” Đường Dữu hỏi lại.
“Chẳng lẽ là em muốn cùng anh che chung một chiếc ô?” Bùi Viễn cúi thấp người xuống, tiếng mưa rơi che giấu tiếng tim đang đập badababum của Đường Dữu.
“Vậy anh đành thoả mãn em thôi.” Anh đem chiếc ô màu đen trong tay bung ra, ôm lấy Đường Dữu.
Thân thể Đường Dữu run lên, bọn họ đứng rất gần nhau, dường như cô có thể nghe được tiếng đập của tim anh.
Mùi hương trên người Bùi Viễn một lần xông vào mũi cô.
Lại là hương bưởi.
“Là do em không mang theo ô, em có thể tự đi về.” Đường Dữu nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-xuan-trong-doi-mat-toi/2678310/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.