Edit & Beta: Tịnh Hảo 
Thời gian 10 năm dài đằng đẳng làm bạn với nhau, Phương Huỳnh đã sớm quen ở chung với Tưởng Tây Trì, giống như dòng nước chảy xiết. 
Tình cảm giữa bọn họ, cao hơn cả tình yêu. 
Được xây dựng trên sự cứu giúp nhau, được xây dựng bằng những vụn vặt trong cuộc sống hằng ngày, được xây dựng trên thói quen mở mắt ra hay nhắm lại đều cùng nhìn thấy đối phương. 
Phương Huỳnh bị cảnh tượng bình thường như thế làm rơi nước mắt, muốn nói chuyện, nhưng vừa phát ra tiếng liền bắt đầu nghẹn ngào. Chính mình cũng không quen bản thân có cảm xúc cuồn cuộn như thế, nhất thời không biết làm sao, đành phải giơ tay lên che đôi mắt. 
Tưởng Tây Trì thuận thế cầm chiếc hộp trong tay cô, lấy nhẫn ra, chậm rãi đeo cho cô. 
Phương Huỳnh vội vàng nói: “Anh làm gì vậy… Em còn chưa đồng ý đó.” 
“Vậy làm sao bây giờ.” Tưởng Tây Trì hôn lên ngón tay cô, “Nhẫn cũng đã đeo, nếu không thì đời này em chấp nhận trước đi.” 
Phương Huỳnh cười ra tiếng, ngón tay khép lại liếc nhìn, “A Trì, cậu tầm thường quá.” 
“Dễ hiểu thôi, dù sao tớ là khoa tự nhiên.” 
Anh đứng lên, nắm tay Phương Huỳnh kéo cô ngồi dậy từ trên ghế, ôm vào trong lòng mình. 
Hai người cứ dựa vào nhau như vậy, ai cũng không nói gì. 
Hồi lâu, Phương Huỳnh lên tiếng trước, hỏi: “Anh đang nghĩ cái gì?” 
“... Lần đầu tiên gặp em.” 
“Lần đầu tiên của anh, và lần đầu tiên của em, không 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-xuan-thoang-qua-ay/2078232/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.