Edit: Tịnh Hảo
Khi Tưởng Tây Trì sắp rửa sạch sẽ xong, thì bên ngoài truyền đến một giọng nói dè dặt: “A Huỳnh.”
Lúc này Phương Huỳnh mới nhớ tới Khổng Trinh Trinh vẫn còn ở bên ngoài.
Cô ấy bước tới, đến bên cạnh, nhìn Tưởng Tây Trì, đưa túi giấy trong tay cho anh, “Tớ… quần áo sạch, cậu thay đi…”
Tưởng Tây Trì nhìn lướt qua trong tay cô ấy, không nhúc nhích.
Lúc này Phương Huỳnh không nói nhiều, đã trễ thế này, lại là sinh nhật của Tưởng Tây Trì, có lẽ trong nhà đã gấp đến sắp điên rồi.
Cô nhận lấy túi giấy, lấy quần áo mới bên trong ra, cầm quần áo lên, đưa cho Tưởng Tây Trì, “Cậu mau đổi đi, tụi tớ chờ cậu ở cửa.”
Vừa đi xa, nước mắt của Khổng Trinh Trinh như được mở khóa, chảy ào ào xuống, “A Huỳnh, thật xin lỗi…”
Phương Huỳnh tức giận: “Lời này cậu nói với Tưởng Tây Trì đi!”
Khổng Trinh Trinh cắn môi, khóc to.
“Di động.”
Khổng Trinh Trinh mở to hai mắt nhìn cô.
Phương Huỳnh không kiên nhẫn: “Đưa di động cho tớ mượn một lát!”
Khổng Trinh Trinh luống cuống tay chân lấy di động từ trong cặp da ra đưa cho Phương Huỳnh.
Phương Huỳnh gọi điện thoại cho Ngô Ứng Dung, nói lúc này Tưởng Tây Trì đang ăn bánh kem cùng với bạn học trong nhà ăn, lập tức sẽ trở về. Ngô Ứng Dung nhẹ nhõm, lại phê bình Tưởng Tây Trì vài câu, bảo hai người họ mau trở về ăn cơm.
Khổng Trinh Trinh nhận lấy điện thoại Phương Huỳnh trả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-xuan-thoang-qua-ay/2078185/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.