Edit: Tịnh Hảo 
“Ngốc hay không chứ”, hậu quả của việc này như thế nào, Tưởng Tây Trì không hề nghĩ đến, anh chỉ đơn thuần không thể nào khoanh tay đứng nhìn. 
Dường như Phương Huỳnh cảm thấy lạnh, quấn áo khoác không mấy dày thật chặt vào trong người, “A Trì— tớ có thể gọi cậu là A Trì không?” 
“Được.” 
Phương Huỳnh bứt một cọng cỏ, quấn vào ngón tay, xoắn lại rồi buông ra, “Cậu có từng nghĩ, sau này lớn lên sẽ đi đâu không?” 
Tưởng Tây Trì nhìn cô. Cô bị gió lạnh thổi đến mặt đỏ ửng lên, ánh mắt sáng ngời và trong suốt. 
Tựa như ánh trăng cô độc giữa đêm lạnh. 
“... Đế đô.” 
“Tớ muốn sống ở nơi có thể nhìn thấy nước và thuyền.” Cô thấy trong tay của Tưởng Tây Trì có sách và bút chì, cô đi tới, lật trang cuối cùng, vẽ một căn nhà, có ban công, có người, sông mênh mông và buồm trắng rải rác… 
Tay cô bị đông cứng, nhưng vẽ rất dứt khoát, chưa bao giờ có sự nghiêm túc này. 
Cô nhét bút trở về tay anh, ôm đầu gối ngồi, thở thật dài, “… Thật muốn lớn nhanh một chút.” 
Tưởng Tây Trì nhìn chăm chú nét vẽ đơn sơ ‘bản vẽ kế hoạch’ về cuộc sống sau này của Phương Huỳnh, “… Rồi sẽ thế thôi.” 
Bài hát trong MP3 lại chuyển từ bài này sang bài khác, Phương Huỳnh cười hỏi, “Sắp đến kỳ thi cuối kỳ rồi, sao cậu trốn tiết?” 
“Ôn tập xong rồi.” Tưởng Tây Trì nhìn cô, “Còn cậu?” 
Phương Huỳnh nhún nhún vai. 
Một lát, Phương 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-xuan-thoang-qua-ay/2078178/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.