Edit: Tịnh Hảo
Sau khi Nguyễn Học Văn mua được kính viễn vọng mới thì ôm cả ngày trong tay không buông.
Khi Tưởng Tây Trì về đến nhà, ông đang cầm khăn mềm, nhè nhẹ lau sạch ống kính. Phòng bếp truyền đến hương thơm, Ngô Ứng Dung đang chưng bánh bắp. Tưởng Tây Trì rửa tay đi vào phòng bếp, giúp Ngô Ứng Dung bưng thức ăn ra.
“Ôi, cháu không cần dọn ra đâu, đến bàn ăn ngồi là được rồi.”
Tưởng Tây Trì bưng một bát cháo cải to lên, lấy ba bộ bát đũa, ngồi xuống bàn ăn.
Bánh bắp được chưng xong, những cái bánh giống nhau được bưng lên, nóng hổi, mùi thơm xông vào mũi.
Ngô Ứng Dung gắp cho mỗi người một cái, “Ăn lúc còn nóng, vô cùng ngon đấy.”
Tưởng Tây Trì mở lớp lá ngô đồng ở bên ngoài ra, lấy đũa xiên vào một miếng nhỏ, đưa vào trong miệng, ngẩng đầu nhìn, vẻ mặt của Ngô Ứng Dung đang chờ đợi nhìn anh, vội nói, “Ngon lắm ạ.”
“Ngon thì ăn hai cái đi, bây giờ cháu đang lúc lớn, vóc người đang phát triển, nếu dinh dưỡng không đủ thì sẽ không tốt đâu…”
Ngô Ứng Dung lải nhải hai câu, Nguyễn Học Văn hỏi anh từ ngày khai giảng tới nay học hành có quen không.
“Tốt lắm ạ.”
Ngô Ứng Dung cười ha ha không ngừng, “Thằng nhóc cháu không cần người lớn lo lắng đấy— À, suýt nữa đã quên, hôm nay cô cháu gọi điện, hỏi cháu có thích ứng không, ở trường học có thiếu cái gì không…”
“Không thiếu ạ.” Tưởng Tây Trì đáp rất nhanh, một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-xuan-thoang-qua-ay/2078174/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.