Hai người ra khỏi nhà hàng Quảng Đông thì trời đã tối.
Nam Thành về đêm vẫn còn hơi nóng oi ả.
Mùa hè đang đến.
Xe của Minh Vọng đậu ở bãi xe của bệnh viện, hai người đi bộ về bên đó.
Giữa hai bên không nói chuyện gì nhiều, bầu không khí yên bình, không có cảm giác ngượng ngùng.
Gió khẽ thổi, lướt qua giữa hai người, mang theo mùi hương còn sót lại.
Hứa Nguyện lặng lẽ đi bên cạnh anh, cúi đầu liền nhìn thấy một điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay, anh không hút nhiều, chỉ thỉnh thoảng búng tàn.
Khi nói chuyện, anh sẽ hơi cúi xuống nhìn cô, trong mắt đầy vẻ dịu dàng.
Lòng cô mềm mại, trong nháy mắt cảm thấy thỏa mãn, chỉ hy vọng thời gian có thể chậm lại một chút.
Con đường dù dài bao nhiêu thì vẫn phải đến đích.
Vừa định đi qua cổng sau bệnh viện, điện thoại Hứa Nguyện trong túi vang lên, cô lấy ra nghe: "Thiến Thiến?"
"Hứa Tiểu Nguyện, cậu đi đâu vậy?" Người ở đầu bên kia điện thoại khẩn trương.
Hứa Nguyện khó hiểu hỏi: "Cậu đang ở phòng bệnh?"
"Vậy cậu đang ở đâu?"
Ngẩng đầu nhìn người bên cạnh, Minh Vọng đang đứng bên cạnh hút thuốc, rít một hơi rồi dập tắt điếu thuốc, làn khói bốc lên làm mờ đi khuôn mặt tuấn tú của anh, mơ hồ cào nhẹ vào trái tim Hứa Nguyện.
Ánh đèn phố thị không quá sáng, kéo dài bóng dáng của hai người chồng lên nhau, nhìn như thể đang ôm lấy nhau.
"Tôi vừa ra ngoài ăn cơm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-xuan-o-nam-thanh/2812022/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.