"Có nhớ anh không?" Đôi môi khô khốc của anh dời ra sau tai cô, hôn nhẹ một cái.
Trải qua lần này, Hứa Nguyện vẫn chưa thể bình tĩnh lại, chỉ im lặng không trả lời anh.
Đợi một hồi không nghe thấy tiếng động, anh xoay người cô lại, dán môi mình lên môi cô.
Anh hôn cô rất nhẹ, không còn cắn mút như trước, chỉ cẩn thận liếm khóe môi cô.
Bàn tay to ấm áp trong chiếc váy ngủ lướt trên làn da mỏng manh rồi nhẹ nhàng rút ra.
Anh ngẩng mặt lên, cách ra một khoảng, "Anh gửi cho em mấy tin nhắn cũng không thấy em trả lời."
Gió đêm yên tĩnh, bóng cây đứng im lìm.
Thanh âm của anh lại truyền đến: "Đi cùng người quen cũ nên quên mất anh rồi hả?"
Hứa Nguyện lắc đầu, bình tĩnh nhìn anh: "Lúc leo núi quên mang theo sạc dự phòng, buổi chiều điện thoại hết pin, tối về lại vội đi ăn cơm bỏ điện thoại sạc ở nhà, em còn chưa có thời gian nhìn Wechat."
Cô giải thích rõ ràng hành trình trong ngày.
"Anh ta còn ở đây bao lâu?" Anh cúi đầu, tựa cằm lên đầu cô, dùng mũi ngửi mùi hương nhàn nhạt trên cơ thể cô.
"Khoảng một tuần." Hứa Nguyện ôm lấy lưng anh.
"Nói cách khác, em phải đi cùng anh ta cả tuần này?"
Hứa Nguyện suy nghĩ một chút, đáp: "Không đến mức đó."
Anh liếc nhìn cô, cúi đầu hôn cô, lòng bàn tay đặt lên bắp đùi mát lạnh của cô, xoa nhẹ.
Đôi môi không rời đi, làm nụ hôn thêm sâu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-xuan-o-nam-thanh/2811999/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.