Trong lúc anh còn đang mải suy nghĩ thì đồ ăn đã được mang đến, Minh Vọng đi xuống lấy.
Lúc anh đi lên sắp xếp đồ ăn, trong phòng tắm vẫn không có động tĩnh gì, anh nhíu mày gõ cửa, "Hứa Nguyện?"
Trong phòng tắm không có âm thanh, vì vậy anh lại gõ cửa lần nữa: "Nguyện Nguyện"
Hứa Nguyện cất máy sấy tóc, mở cửa, anh đứng bên cạnh nhìn cô, kéo tay cô đi đến bàn ăn.
Đồ ăn đã bày sẵn trên bàn, không thấy thì không sao, nhưng vừa thấy liền cảm thấy đói bụng.
Hai người ngồi xuống, Minh Vọng đưa đũa cho cô.
Hứa Nguyện nhận lấy, bưng bát lên, lẳng lặng ăn.
Minh Vọng không ăn, anh đã ăn tối rồi, chỉ ngồi ăn thêm một chén canh cùng cô.
Căn phòng yên tĩnh, anh nhìn cô vài lần, Hứa Nguyện cúi đầu ăn cơm, không nói thêm câu gì.
Thật ra là vì cô không biết phải nói gì.
Cô nghĩ, chuyện này cũng không có gì quan trọng, bởi vì cuối cùng anh cũng kéo tay cô về nhà. Cô không muốn phá vỡ tình cảnh này, coi như là được ngày nào hay ngày đó.
Cô không dám nghĩ đến tương lai lâu dài.
Ăn tối xong, thu dọn đồ đạc, Hứa Nguyện kéo vali xoay người vào phòng dành cho khách.
Minh Vọng đang uống nước, không kịp ngăn cản, cô chỉ nói một câu chúc ngủ ngon, sau đó quay người đóng cửa.
Anh cầm chiếc ly trên tay đi đến cửa phòng ngủ dành cho khách, lặng lẽ mỉm cười, quay người bước vào phòng ngủ chính, sau đó rẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-xuan-o-nam-thanh/2811977/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.