Minh Vọng cau mày.
"Nhưng mà, anh sắp kết hôn rồi, có thể để Hứa Nguyện yên được không?"
Minh Vọng chậm rãi dừng lại.
Trần Thiến Thiến nói: "Nguyện Nguyện yêu anh nhiều năm như vậy, sau khi gặp lại, cô ấy đã rất hạnh phúc..."
"Anh cũng sắp kết hôn rồi, nếu cứ dây dưa như vậy, cô ấy sẽ vĩnh viễn không quên được anh."
"Vậy cô nghĩ tôi sẽ lấy ai?" Minh Vọng từ từ nhướng mi nhìn Trần Thiến Thiến.
Cô sững người một lúc, "Không phải anh sẽ đính hôn với người đã bảo lãnh Hứa Nguyện sao? Cô ta nói anh đã hứa sẽ đính hôn, còn nói khi nào kết hôn sẽ gửi thiệp mời cho Hứa Nguyện."
Minh Vọng bóp chặt chiếc ly trong tay, gân trên mu bàn tay nổi lên.
Chẳng trách đêm đó Hứa Nguyện khóc nhiều như vậy.
Sau đó cô biến mất không dấu vết, căn nhà bên phố cổ cũng bỏ hoang, thậm chí anh còn bị cô chặn liên lạc vào ngay đêm giao thừa Tết nguyên đán.
Hóa ra đây là cái bẫy mà gia đình anh giăng ra.
Minh Vọng ngẩng đầu nhìn Trần Thiến Thiến, "Bây giờ cô ấy đang ở đâu?"
Trần Thiến Thiến nhếch miệng không nói lời nào.
"Cô ấy ở đâu? Cô có thể chỉ cho tôi được không?" Minh Vọng hỏi lần nữa.
Trần Thiến Thiến lắc đầu, hạ giọng, "Anh sắp kết hôn rồi, còn muốn tìm cô ấy..."
"Choang" một tiếng, chiếc cốc rơi xuống đất. Minh Vọng kéo cổ áo, đứng dậy sải bước muốn kéo tay Trần Thiến Thiến.
Từ Hà Diệp vội vàng đứng lên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-xuan-o-nam-thanh/2811946/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.