Trình Nặc nằm mơ, mơ thấy đã sửa nhà xong. Ở sân trước cô trồng rất nhiều hoa, hoa khoe nhau đua sắc thắm. Dựng một giàn nho, lủng lẳng từng chùm nho xanh. Tiết trời rất đẹp, cô giặt rửa chăn gối trong nhà, phơi đầy một sân. Gió thổi đến, drap trải giường phất phơ trên mặt cô, mang theo mùi nắng.
Cô nghe thấy tiếng cười khanh khách, một cô bé mặc quần bông đi xe trẻ em, chui tới chui lui dưới tấm drap, chơi trò đuổi bắt với cô. Cô đuổi theo, cũng muốn hỏi cô bé là con nhà ai, sao lại chạy vào sân nhà cô. Nhưng cô bé đạp xe rất nhanh, cô không đuổi kịp.
Bỗng trong phòng bếp có người gọi cô, gọi Nặc Nặc, “Nặc Nặc, em để quần lót của anh ở đâu rồi!”
Trình Nặc nghĩ, đây lại là ai nữa thế, sao lại chạy đến nhà cô, lại còn tìm quần lót nữa.
Xuyên qua tầng tầng drap trải giường, cô đi tìm người gọi mình là Nặc Nặc. Nhưng ra quá nhiều, cứ vén mãi vẫn không hết. Cô cuống quýt, lớn tiếng hỏi: “Anh là ai, anh là ai!”
“Anh là Tông Lãng mà.”
Giọng rất gần, cứ như ngay cạnh tai cô.
“Trình Nặc dậy đi em, em đang nằm mơ.”
À, thì ra là nằm mơ. Trình Nặc mở mắt, nhìn Tông Lãng phóng đại trước mặt. Cô bối rối, lại nhắm mắt.
Không, cô vẫn còn đang mơ, cô vẫn chưa tỉnh đâu.
Anh cười rất khẽ, hôn lên trán cô, “Ngủ nữa hả?”
Trình Nặc không tránh được nữa, lại mở mắt ra, cách lớp rèm cửa sổ nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-xuan-o-can-nha-cu/2532976/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.