Một đêm không ngủ ngon, sáng hôm sau dậy cả người Trình Nặc cứ uể oải.
Lúc ăn sáng, đột nhiên thím Ngô xin số điện thoại của cô, nói ngộ nhỡ có chuyện gì thì cũng tiện liên lạc, Trình Nặc không do dự mà cho ngay.
Bữa sáng ở nhà thím Ngô đa phần toàn là cháo, rồi thêm vào mấy quả trứng gà nhà, đủ dinh dưỡng lại đơn giản. Trình Nặc còn chưa ăn xong trứng gà thì Tông Lãng đã đến.
Thím Ngô hỏi anh: “Ăn sáng chưa?”
Tông Lãng cười hì hì đáp: “Chưa ạ, nên cháu mới tới ké bữa sáng đây.”
Thím Ngô cười mắng thằng nhóc thối, rồi vào bếp múc cháo cho anh.
Tông Lãng ngồi đối diện với Trình Nặc, nhìn cô cười. Trình Nặc ho khẽ một tiếng, ý bảo chú Lưu vẫn còn đây.
Chú Lưu ăn cháo, mắt lướt qua lướt lại trên mặt hai người. Tự giác phát hiện được chuyện không phải, chú cười khà nói với Trình Nặc: “Chú ăn no rồi, ra ruộng một lát rồi tí nữa sẽ đến nhà cháu.”
Trình Nặc đáo vâng, “Muộn chút cũng không sao đâu ạ.” Hôm nay chỉ cần lắp cửa sổ, không còn bận lắm.
Chú Lưu cười liên tục nói được rồi vác cuốc ra khỏi cửa.
Chú Lưu vừa đi, Tông Lãng lại đổi chỗ ngồi ngay, ngồi xuống bên trái Trình Nặc, nhanh chóng thơm lên má cô một cái.
Anh vừa về lại chỗ cũ thì thím Ngô bưng cháo lên, “Cháu đấy, từ nhỏ tới lớn toàn có lộc ăn, cũng may là nấu nhiều một bát đấy.”
Tông Lãng nhận lấy, “Cám ơn thím ạ.”
Thím Ngô nói: “Có một bát cháo thì cám ơn làm gì.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-xuan-o-can-nha-cu/112365/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.