Xém tí Trình Nặc đã không cầm chắc nồi, tim đập mạnh bùm bụp, ngay cả tai cũng ù lên, không nghe được gì, chỉ có mỗi câu “anh thích em em không nhận ra sao” cứ vang vọng bên tai.
“Keng” một tiếng, cuối cùng nồi cũng rơi xuống đất, giải thoát cô từ câu nguyền kia.
Cô rửa sạch nồi, tiếp tục xào rau. Hít một hơi thật sâu, bình tĩnh nào bình tĩnh nào.
“Không nhận ra.” Cô lấy hết dũng khí, ngẩng đầu nhìn anh: “Tôi biết anh cũng không thích tôi, chẳng qua, chẳng qua chỉ là trò chơi tâm trạng mà thôi, nhưng tôi không giỏi chơi trò chơi tình cảm này, chỉ muốn sống một mình yên ổn, nên xin anh đừng quấy rầy tôi nữa.”
Tông Lãng lại gần một bước, không chấp nhận câu trả lời của cô, “Ai nói với em là anh chỉ vui đùa?”
Trình Nặc rất muốn nói là chính tôi nghe thấy miệng anh nói vậy, nhưng lại cảm thấy như thế sẽ cho anh cơ hội giải thích, nên cũng không nói gì mà cúi đầu xào rau. Im lặng chính là lời từ chối tốt nhất.
“Anh nghiêm túc.” Tông Lãng thấm thỏm, “Từ lần đầu tiên gặp em, anh đã rung động rồi.”
Trình Nặc nghĩ, lần đầu bọn họ gặp nhau là lúc nào, là khi mua đồ ở trên trấn, tìm xe chở sao? À, không, phải là lúc cô uống say ở chỗ Thiệu Hồng. Cô không nhớ sau khi say đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô khẳng định, một người phụ nữ say khướt nhất định sẽ không có hình tượng gì. Vào lúc đó anh đã nhớ thương cô rồi ư? Sao có thể.
Đây là lần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-xuan-o-can-nha-cu/112362/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.