Trình Nặc không có nhiều tiền lắm, có thể nói là nghèo.
Tốt nghiệp rồi kết hôn, công việc bốn năm chỉ là một biên tập nhỏ nhoi bình thường, tiền lương chỉ chừng năm sáu ngàn. Tiền lương của Lâm Dĩ An cao hơn cô. Hai người cộng lại, mỗi tháng cũng gần hai mươi ngàn. Nhưng sống trong thành phố lại tiêu xài quá nhiều. Cũng may từ nhỏ Trình Nặc đã quen tiết kiệm, bất kể thế nào mỗi tháng đều cất năm ngàn. Qua bốn năm, đã cất được hai trăm ngàn.
Số tiền này vốn định dùng mua xe. Lúc ly hôn Lâm Dĩ An đã cho cô cả, đấy là toàn bộ gia sản của cô.
Nói muốn mua căn nhà kia là do đầu cô nóng lên nhất thời kích động nên mới thế, lúc nói ra rồi mới hối hận. Nhưng khi bà lão run run lấy ra một tờ giấy khế ước mua bán nhà – đã ngả vàng có thể xếp vào hàng đồ cổ – giao cho cô, đột nhiên cô cảm ngộ ra, căn nhà kia, sắp thuộc về cô rồi. Đất tư nhân, thuộc về một mình cô, có thể để cô gọi là căn nhà của gia đình.
Nhà ở cù lao Hà Diệp không có giấy bất động sản, không cần sang tên nhà, ngay cả tờ khế ước mua bán này thật ra cũng dư thừa. Bên trên có con dấu, là của chính phủ dân quốc đẫ mất hiệu lực từ lâu. Cả quá trình mua bán chỉ đơn giản là viết thỏa thuận mua nhà, hai bên ký tên đồng ý, rồi đến thôn đóng con dấu, Trình Nặc làm chủ nhà chỉ mất có hai tiếng,
Còn về phần giá cả,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-xuan-o-can-nha-cu/112341/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.