Ôn Tố nghĩ: Có lẽ đời này cô sẽ không thể quên được ngày này.
Cứ như ánh lửa dưới bầu trời. Thiếu niên mặc áo sơ mi màu trắng nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng qua cặp kính trong suốt. Ánh mắt cậu dịu dàng đến nỗi cứ như muốn hòa tan tất cả mọi thứ trên đời.
Cô ôm chặt hoa trong ngực, mím môi, nói, “Quần áo cậu ướt hết rồi, cậu mau về thay ra đi.”
“Được.” Khương Lâm Quyện nhìn đỉnh đầu Ôn Tố, trên đó có xoáy tóc nho nhỏ rất đáng yêu, “Sinh nhật vui vẻ.”
Lúc về phòng ngủ, trái tim Ôn Tố vẫn đập thình thịch. Cô duỗi tay đè chỗ vô cùng sống động kia lại, hơi thất thần một chút.
Bó hoa sao được đặt trên bàn. Người cô hơi ướt nên cô đi tắm trước. Sau khi thay quần áo xong, ra ngoài, Ôn Tố ngồi bên cửa sổ, mở ngăn kéo ra. Bên trong có món quà hai ngày trước Khương Lâm Quyện đưa cô. Cô còn chưa bóc ra.
Ôn Tố bóc giấy gói màu xanh lam, mở hộp ra thì thấy bên trong có cái đèn chiếu sao nhỏ. Khi cô tắt đèn phòng đi mở đèn này lên, trên trần nhà sẽ có một dải ngân hà xinh đẹp. Ngồi trong bóng tối, ngắm nhìn những vì sao này làm người ta bình tĩnh hơn nhiều.
“Ôn Tố!”
Nghe thấy bên ngoài có người gọi mình, Ôn Tố chạy nhanh ra ngoài, hỏi, “Có chuyện gì vậy ạ?”
“Bà cháu ngã rồi!”
Ôn Tố nghe xong thì vội đứng dậy, cô nhanh chóng chạy ra ngoài. Hôm nay bà không có nhà, lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-xuan-no-ro-trong-long/3362710/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.