Chỗ Thời Tây Sầm và Kỷ Phán Phán vô cùng ồn ào. Đứng từ xa cũng có thể nghe thấy tiếng “thảo luận” sôi nổi của hai người họ…
“Sao thao tác đơn giản vậy mà cậu cũng không biết làm hả? Ấn cái nút này, khởi động kỹ năng đó…”
“Cậu không dịu dàng chút được à? Còn như thế nữa thì tớ tìm Tố Tố nhờ cậu ấy dạy đó!”
Góc cách đó không xa lại vô cùng yên tĩnh, thậm chí còn tạo cho người ta ảo giác rằng họ có thể nghe được tiếng tim mình đập. Ôn Tố nuốt nước bọt, đột nhiên cô cảm thấy dạo gần đây Khương Lâm Quyện hơi là lạ. Chẳng lẽ do cô đùa hơi quá nên làm cho Khương Lâm Quyện không nhịn được phản kích lại?
Lòng bàn tay Ôn Tố đổ một lớp mồ hôi mỏng. Lúc đối phương để cho cô tiếp tục, cô lại không biết nên tiếp tục như nào. Ôn Tố nâng mắt nhìn về phía Khương Lâm Quyện, biểu cảm cậu tập trung, đôi mắt sau cặp kính như hố sâu không đáy làm người ta rất dễ bất cẩn hãm vào trong đó.
Nhưng lâm trận bỏ chạy không phải phong cách của Ôn Tố. Cô “Ồ” một tiếng sau đó lại đặt đầu ngón tay lên trên mu bàn tay Khương Lâm Quyện. Cô có thể cảm nhận rõ, chỗ hai người tiếp xúc như có dòng điện chảy qua, làm cô bị điện giật một cái.
Ôn Tố nói có lệ cho xong, làm gì còn dáng vẻ kiêu ngạo như vừa rồi nữa, “Đại khái là thế. Cậu thông minh như vậy, hẳn là học được rồi…”
Giọng cô ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-xuan-no-ro-trong-long/3362701/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.