Edit + Beta: Minh An
Ngoài cửa sổ ve kêu cả buổi tối, dường như kêu nhiều hơn mọi năm. Ôn Tố chẳng làm gì cả, cô ngồi yên một chỗ nghe nhạc. Ngược lại, lực chú ý của Khương Lâm Quyện đều bị cô hấp dẫn. Cậu ngửi được mùi hương nhàn nhạt trên người Ôn Tố, giống như mùi hoa nhài ở bột giặt vậy.
Không lâu sau, bà Ôn Tố chào tạm biệt thầy Khương. Mấy người lớn đứng cửa chào tạm biệt và nói vài lời khách sáo với nhau.
Gió đêm hơi lạnh, bà nội vừa đi vừa khen Khương Lâm Quyện với Ôn Tố, “Cháu nhìn thằng bé Khương Lâm Quyện xem, vừa hiểu chuyện, vừa học giỏi. Bà không cần cháu phải giống như thằng bé, chỉ cần làm bà bớt lo hơn chút là bà vui rồi.”
Ôn Tố nhớ đến gương mặt sạch sẽ của bạn nam kia, tròng mắt cô đảo quanh, như lơ đãng hỏi bà, “Khương Lâm Quyện là Lâm nào bà nhỉ? “Lâm” trong rừng sao?”
“Làm sao bà biết cái này được? Bà có biết chữ đâu?”
Dường như Ôn Tố cũng không còn hứng thú với vấn đề này nữa, cô đi theo sau bà mình về nhà. Vừa bước vào cửa, chó nhà nuôi đã sủa hai tiếng. Sau khi phát hiện chủ nhân của mình về thì nó lập tức vẫy cái đuôi sau đó chạy qua cọ cọ vào mắt cá chân hai người. Bà nội Ôn Tố đi vào tìm con mèo, quả nhiên không thấy bóng dáng nó đâu, “Con mèo này… Chẳng biết lại đi lêu lổng đâu rồi?”
Trong nhà nuôi một chó một mèo. Ngày nào chó cũng ở nhà,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-xuan-no-ro-trong-long/2851680/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.