Sau khi ra khỏi công viên trò chơi, Khương Lâm Quyện chẳng nói với Ôn Tố một câu nào. Ban đầu Ôn Tố tưởng cậu tức giận, nhưng không ngờ tới tận khi về ký túc xá cậu vẫn đi sau cô. Ôn Tố nâng mắt lên thì thấy gương mặt lạnh như băng của cậu. Đôi mắt đẹp của thiếu niên nhìn sang phía khác, “Tôi đứng dưới này chờ cậu. Cậu thu dọn đồ xong thì tới nhà tôi.”
Ôn Tố phồng má, “Đây cũng được coi là một câu mời sao?”
Khương Lâm Quyện híp mắt, vẻ mặt cậu không được vui cho lắm, đang định xoay người rời đi thì Ôn Tố nhanh chóng cản cậu lại, “Tớ sai rồi, tớ không nói đùa nữa, tớ đi thu dọn đồ đây!”
Thật ra cũng chẳng có gì cần thu dọn, chỉ có một ít quần áo để tắm rửa cùng đồ vệ sinh cá nhân thôi. Sau khi Ôn Tố mang túi ra, Khương Lâm Quyện đi đằng sau cô, một trước một sau từ từ đi về phía trước, bóng của hai người đan vào nhau.
Kiều Phức thấy hai người về thì thuận miệng hỏi, “Hai đứa ra ngoài chơi à?”
“Vâng, đi công viên trò chơi chơi ạ.” Ôn Tố đáp.
“Thế thì tốt quá. Thằng nhóc A Quyện nhà cô sống im lặng lắm, chẳng bao giờ ra ngoài chơi cả. Thỉnh thoảng cô còn sợ nó nghẹn lâu quá rồi bị làm sao cơ!” Kiều Phức cảm thấy con mình cái gì cũng tốt cả, chỉ là trưởng thành hơi sớm quá.
“Cô yên tâm, từ nay về sau cháu sẽ dẫn cậu ấy ra ngoài chơi nhiều hơn!”
Thấy cô nói chắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-xuan-no-ro-trong-long/2851663/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.