Một khắc sau, bôi thuốc xong Y Vân đang tự chỉnh trang lại xiêm y. Quay sang thấy Chu Thiên Lăng chuẩn bị rời đi thì nàng liền gọi lại: 
-Khoan đã, ngươi cũng bị thương mà... 
Dừng lại một chút như muốn thăm dò sắc mặt Chu Thiên Lăng, Y Vân bèn khẽ nói tiếp: 
-Hay là...để ta giúp ngươi bôi thuốc. 
-Không cần. 
-Sao mà không cần được. 
Nói rồi, nàng liền đi nhanh đến kéo hắn ngồi xuống ghế, đoạn nắm lấy một mảng y phục trên người hắn. Chu Thiên Lăng chụp lấy cánh tay của nàng, cất giọng: 
-Tự tiện động vào thân thể nam nhân, cô không mắc cỡ? 
Y Vân lách cánh tay, một mực muốn cởi y phục của Chu Thiên Lăng, thanh giọng nàng vô cùng thản nhiên đáp lời: 
-Có qua có lại, chẳng phải ngươi cũng nhìn thấy thân thể của ta đó sao? 
Hắn bị Y Vân làm cho á khẩu, quyết định mặc kệ nàng, khuôn mặt không chút biến sắc. 
Nhìn thấy tấm lưng trần của hắn, Y Vân cả kinh thốt lên: 
-Ngươi từng bị thương...rất nhiều lần trước đây? 
Một...hai...ba...bốn...năm...vết thương lớn nhỏ đều có đủ, theo thời gian chỉ còn lưu lại những vết sẹo. Thảo nào bị thương ở cánh tay, hắn cũng chẳng mảy may để tâm. 
-Sợ à? 
Chu Thiên Lăng mang theo vài phần lãnh đạm hỏi Y Vân. Nàng không sợ mà chỉ là có chút bất ngờ. Đưa tay lên chạm vào vết sẹo lớn nhất, dài hơn mười phân, nhìn thôi cũng đã thấy đau. Bất giác nhăn mặt, cau mày, trong lòng nàng thầm sinh ra cảm thán: 
-Ngươi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-xuan-nam-ay-chang-noi-yeu-ta/2845111/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.