Chương trước
Chương sau
Hôm nay cũng như mọi ngày, hạ nhân trong cung đang quét tuyết sang hai bên để chừa lối đi. Tuyết rơi phủ trắng xóa mọi thứ, phủ kín mái nhà, bám lên cây lê đã trụi lá.

Giữa mùa đông lạnh giá kỳ thực cũng chỉ có vài tia nắng mỏng manh, len lỏi chiếu xuống sân viện. Y Vân đi dạo một vòng ở hoa viên tựa hồ lại nghe thấy tiếng kêu yếu ớt ở trong lớp tuyết trắng.

Meo! Meo! Meo!

Lần theo tiếng kêu ấy, nàng tinh ý phát hiện ra một cái đuôi mèo lộ ra bên ngoài, đầu và thân đều bị tuyết trắng vùi lên.

Sao lại có mèo trong phủ? Nó vào được bằng cách nào?

Y Vân liền ngồi xổm xuống, đưa tay phủi lớp tuyết ra, bên dưới y như rằng có một con mèo con. Lông của nó và tuyết đều có màu trắng nên kỳ thực rất khó để biết.

Nếu nó không kêu lên vài tiếng thì có lẽ Y Vân đã chẳng phát hiện ra rồi. Nàng đưa tay bế mèo con lên rồi liền đứng dậy đi về phòng để giữ ấm cho nó.

Nhìn con mèo nhỏ ở trong tay, Y Vân đột nhiên lại nhớ đến Tiểu Miêu của nàng. Không biết bây giờ nó thế nào?

Chu Thiên Lăng nhìn dáng vẻ gấp gáp của Y Vân lại thấy trên tay của nàng có cái vật nhỏ gì đó thì không khỏi lắc đầu, thở dài:

-Lại bày trò gì nữa đây?

Trở về phòng, nàng đặt mèo nhỏ vào một tấm chăn ấm áp để giữ nhiệt cho nó sau đó nhìn sang Tú Linh:

-Ngươi mau đến nhà bếp tìm một ít cá khô đi.

-Dạ.

Tú Linh nhận ra con mèo này làm tâm tình của công chúa nàng tốt lên nên cũng vui vẻ gật đầu đi lấy.

Một lúc sau, Tú Linh mang đến một đĩa cá, Y Vân đặt mèo con xuống. Nhưng dường như tính tình nó nhút nhát, sợ hãi mà lùi lại. Nàng để đĩa về phía gần đó rồi đi sang ghế ngồi xuống.

Không cảm nhận được nguy hại nên một lúc sau con mèo liền chầm chậm tiến về phía thức ăn, cơ hồ đang đói nên rất nhanh đã ăn sạch sẽ.

Dường như mèo con biết là ai đã cứu mạng mình, nó từng bước tiến về phía Y Vân sau đó cạ cạ cái đầu vào người nàng, phát ra tiếng kêu meo...meo...meo.

Có vẻ đã không còn sợ hãi, nàng mới dám bế nó lên tay. Nhìn con mèo này chắc lẽ là bị mẹ bỏ rơi, đi lang thang vô tình vào được vương phủ. Nếu đã như vậy thì nàng sẽ nuôi nó, dù sao thì ở phủ cũng không có việc gì làm.

Dường như mùa xuân năm nay đến sớm hơn mọi năm. Tuyết đã ngừng rơi, nhường chỗ cho cái tia nắng vàng nhạt chan hòa, nhẹ nhàng.

Tiết trời ấm áp hơn rất nhiều nên Y Vân mới dám đem mèo nhỏ ra hoa viên chơi. Vì bộ lông trắng tuyết thế nên nàng gọi nó là Tiểu Bạch.

Nếu Miêu Miêu ở Đông Hạ có đôi mắt to tròn màu hổ phách thì mắt Tiểu Bạch lại là sắc xanh của bầu trời. Nó dường như rất thích thú với cây cầu nhỏ bắt qua hồ sen.

Vừa được thả xuống đã liền chạy sang đó, vươn người nằm dài đón lấy ánh nắng. Một lúc lâu sau, nó lại vờn một con bướm sắc vàng, đuổi theo ra đến tận cửa nguyệt môn.

-Tiểu Bạch!

Y Vân đứng dậy đuổi theo mèo nhỏ, đến cửa nguyệt môn lại vô tình đụng trúng Chu Thiên Lăng.

-Áaa.

Suýt chút đã ngã may là có hắn giữ lấy nàng. Chu Thiên Lăng buông tay ra khỏi hai cánh tay Y Vân, trầm thấp cất tiếng:

-Không biết nhìn đường?

Nàng không thèm đáp lời hắn, tiến lên phía trước bế lấy Tiểu Bạch. Y Vân nuôi mèo, Chu Thiên Lăng cũng không có ý kiến gì, cứ mặc kệ nàng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.