Chương trước
Chương sau
Ngày hôm sau, từ sớm nàng đã thấy bóng dáng Uyển Anh xuất hiện ở phủ. Cả hai cùng đi chơi chợ kinh thành. Y Vân bước qua cổng lớn vương phủ cũng chẳng có lấy một lời hó hé hay ngăn cản từ đám thị vệ.

Dòng người trên phố tấp nập, hàng hóa bày biện khắp nơi. Nàng kéo tay Uyển Anh ghé vào các hàng quán. Đoạn quay đầu ra phía sau đã thấy các thị vệ đi cùng hai tay lỉnh kỉnh các túi giấy.

-Vương phi, người đi chậm thôi.

Một tên trong số đám thị vệ vừa thở hổn hển vừa lên tiếng. Giữa nơi đông người chen lấn, nếu chẳng may vương phi té hay mất một sợi tóc nào chắc chắn họ sẽ không yên thân với vương gia.

-Phải đó, công chúa. Đi chậm thôi.

Tú Linh dù không ôm đồ vật nào nhưng chạy theo cũng cảm thấy rất mệt huống hồ là đám thị vệ kia.

Đoạn nàng cùng Uyển Anh dừng chân trước một quầy bán ngọc bội. Y Vân quét mắt nhìn qua một lượt, cảm thấy miếng ngọc bội kia màu sắc có vài phần giống với ngọc bội của mình, bèn cầm lên thử.

Đột nhiên Y Vân lại nhớ đến tên Chu Thiên Lăng kia. Thời gian qua hắn đối đãi với nàng phải nói là vô cùng tốt, nàng có nên mua cái này để tặng hắn không?

-Cô nương quả thật có mắt nhìn, ngọc bội này chính là hàng tốt nhất ở đây.

-Được, ta lấy nó.

Nàng cầm ngọc bội trên tay sau đó đưa mắt sáng nhìn Tú Linh ý bảo nàng ta trả tiền. Y Vân ngắm món đồ quý giá vừa mua trong lòng bàn tay, đúng là đẹp thật nhưng mà lại không thể phát sáng.

Uyển Anh đang cầm một sâu hồ lô, nhìn sang nàng thì thắc mắc mà hỏi:

-Sao tỷ không đeo nó lên đi.

-Ai nói với muội là tỷ mua cho tỷ?

Nghe được lời vừa rồi, Uyển Anh xem chừng hiểu ra được gì đó, hai mắt như thể phát sáng:

-Vậy tỷ mua cho ai?...Bát ca?

Y Vân không đáp, thần sắc vẫn rất thản nhiên tựa hồ như đang ngầm thừa nhận. Uyển Anh cười thầm, sâu hồ lô vừa chạm đến môi thì bỗng nhớ lại một chuyện.

-Vân tỷ, tỷ thật sự không nhớ gì à? Một chút tỷ cũng không nhớ?

-Đ-đương nhiên là không nhớ rồi.

Sao đột nhiên Uyển Anh lại hỏi đến việc này?

Gương mặt nàng lấm lét y như đang làm chuyện xấu, cửu công chúa bèn tiếng sát lại gần Y Vân, ánh mắt gắt gao nhìn nàng tựa hồ như đang thăm dò.

-Không nhớ thật sao?

-Đúng vậy.

Y Vân né tránh cái nhìn từ Uyển Anh, vừa xoay mặt sang bên khác vừa cất tiếng. Cửu công chúa vỗ vai nàng một cái rồi nói khẽ như thể sợ người ở phía sau nghe thấy.

-Những gì tỷ nói chỉ có thể gạt được bát ca và cũng chỉ có huynh ấy mới tin chuyện vô lý này của tỷ thôi.

-Tỷ không nói thật là tại vì đang xấu hổ đúng không?

Dường như bị nói trúng tim đen, Y Vân đánh vào người cửu công chúa một cái rồi tiến về phía trước.

-Muội đừng có mà nói bậy.

...

Năm ngày rồi mà Chu Thiên Lăng vẫn chưa về, trong phủ cảm thấy vô cùng buồn chán. Y Vân bèn gọi Lâm Doãn cô cô cho người chuẩn bị xe ngựa để đến hoàng cung.

Lúc đến Phượng Nghi cung đã qua giờ thỉnh an, đoạn bước vào cửa vừa hay lại gặp ngay Mẫn phi. Nàng ta xem chừng có ý muốn bắt chuyện nhưng Y Vân chỉ cười có lệ rồi bước vào trong.

Hạ hoàng hậu bảo cháu gái ở lại dùng ngọ thiện, bây giờ cũng không có ai dám quản chuyện của nàng nên dù có ở lại đến tối muộn cũng chẳng sao cả.

-Chuyện đó...đã có kết quả chưa ạ?

Trong bữa ăn, Y Vân bèn cất lời hỏi cô cô về việc chủ nhân của ngọc bội. Hạ Bạch Yến dừng một lúc rồi mới đáp:

-Hồi phục chưa được bao lâu thì đã nôn nóng muốn biết rồi à?

-Cô cô, không có...chỉ là...

Chuyện này lẽ ra Y Vân cũng không hề nhớ đến chỉ là hôm đi chợ cùng Uyển Anh, mua miếng ngọc bội kia mới đột nhiên nhớ ra.

Nhưng, từ khi hồi phục đến nay nói thật thì nàng đã chẳng còn muốn biết về người đó. Có lẽ Chu Thiên Lăng nói đúng, Y Vân vô cùng tùy ý, hết hứng thì lại không muốn tìm nữa.

Y Vân đến Đại Chu tính đến nay đã gần hai năm. Thời gian không ngắn không dài nhưng đủ để tìm ra một người...vậy mà vẫn không một tin tức.

-Hay là đừng tìm nữa, cô cô à.

-Hả?

Câu nói vừa rồi làm Hạ hoàng hậu vô cùng bất ngờ, con bé này sao lại đổi ý rồi?

-Con làm sao vậy?

-Nhiều năm rồi cũng chưa từng gặp lại, có lẽ là không có duyên.

Sao lại không có duyên? Trong khi người đó chính là Chu Thiên Lăng, phu quân của nàng.

-Con nghĩ kỹ rồi?

Y Vân chỉ khẽ mỉm cười rồi gật đầu. Nếu là duyên chắc chắn sẽ gặp hà cớ gì phải cưỡng cầu tìm kiếm.

Nàng ở lại Phượng Nghi cung đến chiều tối, trước khi ra về hoàng hậu không quên đem ngọc bội dạ minh châu trả lại cho cháu gái.

Chu Thiên Lăng trở về đã là chuyện của tám ngày sau đó. Vừa thấy bóng dáng hắn ở phủ chốc lát lại đi vào cung, đến tận gần chiều mới quay về phủ.

-Công chúa nhỏ, ta có cái này tặng cô.

Trấn Định vương xòe tay ra, trong lòng bàn tay của hắn chính là một chiếc trâm bằng bạch ngọc được chạm khắc hoa vân hình đám mây vô cùng tinh xảo.

Món trang sức này hắn đã sai người làm trước lúc xuất phủ đến doanh trại. Sở dĩ hôm nay vào cung về muộn chính là để đi lấy nó.

Nàng chưa để ý xuống trâm cài quý giá mà lại nhìn chằm chằm vào Chu Thiên Lăng. Lúc này hắn mới biết bản thân đã lỡ miệng.

Dường như theo thói quen mà Chu Thiên Lăng lại thốt lên ba từ "công chúa nhỏ" khiến cho Y Vân cũng sững người. Không gian đột nhiên lại im lặng, không ai nói Một câu nào.

-Cô không thích...ta sẽ k-không gọi nữa.

-Nếu ngươi muốn gọi như thế thì cứ gọi...cũng không có vấn đề gì.

Y Vân vừa nhận lấy cây trâm vừa cất giọng. Dù sao thì một tiếng "công chúa nhỏ" này của hắn, lúc trước đã từng nghe nên hiện tại coi như cũng thuận tai.

Nàng định cài nó lên tóc nhưng lại không có gương soi nên đành thôi. Nhận thấy thế, Chu Thiên Lăng lại một lần nữa lên tiếng:

-Hay là để ta cài lên giúp cô?

-Cũng được.

Hạ nhân trong phủ lén nhìn khung cảnh vương gia cài trâm lên tóc vương phi thì nhìn nhau cười trộm.

Y Vân đưa tay khẽ sờ lên chiếc trâm bạch ngọc, bỗng lại nhớ đến miếng ngọc bội bèn chạy về nam viện lấy nó.

-Đợi ta một lát.

Nàng để hai tay ra phía sau tỏ vẻ bí mật, đoạn đặt miếng ngọc bội lên tay Chu Thiên Lăng rồi nói:

-Cho ngươi.

Chu Thiên Lăng mất vài giây nhìn món đồ trên tay mình sau đó mới nhìn nàng cất thanh giọng trầm trầm vốn có:

-Cái này tốn hết bao nhiêu?

-Ta bảo Tú Linh đưa ông chủ quầy một thỏi bạc. Có vấn đề gì sao?

Hắn chỉ lắc đầu mà không nói gì thêm.

Dùng một thỏi bạc để mua đồ giả, nếu nàng ấy biết sẽ thế nào?

Chu Thiên Lăng quét mắt nhìn miếng ngọc bội trên tay thêm một lần nữa. Thoạt nhìn thì nó cũng khá giống với ngọc bội của hắn. Chỉ tiếc là món đồ quý giá kia lại bị một tiểu cung nữ người Đông Hạ trộm mất.

-Nè, ngươi bị làm sao thế?

Y Vân huơ huơ tay trước mặt Chu Thiên Lăng rồi cất lời. Đương nói chuyện khi không hắn cứ chăm chăm nhìn ngọc bội mà lại không nói gì.

Đợi lúc Chu Thiên Lăng nhìn mình, nàng mới tiếp thêm lời. Nói xong liền quay lưng đi về nam viện của mình.

-Sau này, Lăng thúc phải nhớ đeo ngọc bội của ta đó.

Ai đời Trấn Định vương lại đi đeo đồ giả cơ chứ? Thôi kệ, quan trọng hơn vẫn là vương phi đã có lòng tặng quà.

Mà khoan đã, vừa rồi nàng gọi hắn là gì? Lăng thúc?

Chu Thiên Lăng lại cảm thấy hai từ "Lăng thúc" này không hề già một chút nào, ngược lại còn có cái gì đó rất dễ thương.

Vương phi thích thì gọi thúc, không thích thì kêu ngươi. Trên đời chắc chỉ có một mình Y Vân mới dám ngang ngược với hắn như thế.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.