Chương trước
Chương sau
Ngày hôm sau,

Đến giờ cơm trưa, hạ nhân bày biện các món ăn lên bàn, bày trí vô cùng đẹp mắt. Y Vân đưa mắt nhìn cả bàn đầy thức ăn thì có chút không hài lòng.

Món cá hấp ở đằng kia còn tạm chấp nhận nhưng mà còn tôm, cua...đều chưa được bóc vỏ. Chu Thiên Lăng biết nàng không thích bị dơ tay, đây rõ ràng chính là hắn đang cố tình.

Y Vân đưa đôi mắt nhìn thẳng vào người đối diện một hồi lâu nhưng gương mặt Trấn Định vương lại chẳng có chút biểu tình, một chút cũng không có.

Cả hai không nói một câu nào, nàng cũng chẳng thèm động đến đũa. Quay mặt sang hướng khác nhưng thỉnh thoảng vẫn nhìn xuống bàn ăn rồi lại ngước lên nhìn Chu Thiên Lăng.

Dù nàng không nói nhưng đương nhiên Chu Thiên Lăng biết là vương phi đang đợi mình bóc cua và tôm.

Trấn Định vương hơi kéo tay áo lên cao một chút, đoạn dùng chiếc kéo cắt phần vỏ bên ngoài, lấy ra từng thớ thịt bỏ cái bát bằng phỉ thúy rồi đưa sang chỗ nàng.

Thu vào tầm mắt hành động vừa rồi, khóe môi liền cong lên hài lòng nhưng rất nhanh liền lấy lại nét lạnh nhạt trên gương mặt, nàng vẫn không vội mà động đến đũa.

Haizzz

Hắn thở dài một hơi, vốn dĩ định giữ bí mật nhưng xem ra nếu không nói thì vương phi sẽ không ăn ngon miệng. Vẫn là giọng nói trầm khàn ấy nhưng lại đầy ý cưng chiều, ôn nhu:

-Sinh thần của cô gần với trung thu...đợi đến đó, ta đưa cô đến Lạc Hàn.

-Hả?

Y Vân xoay mặt lại, đưa cho hắn ánh nhìn ngơ ngác. Nàng tự lẩm bẩm hai từ "Lạc Hàn" trong miệng. Cái tên này rất là quen.

A, phải rồi! Lúc trước nàng từng được nghe phụ hoàng kể về một nơi ở Đại Chu có tên là Lạc Hàn. Nơi đó non nước hữu tình, có núi, có sông, có hoa, có cỏ vô cùng xinh đẹp.

-Thật sao? Ngươi đưa ta đến đó ư?

Nhớ lại những lời nói của phụ hoàng, hai mắt nàng đã bắt đầu sáng rỡ, thanh giọng hào hứng mà hỏi hắn như để muốn xác thực.

-Đương nhiên là thật, ta có bao giờ gạt cô chưa?

Nhận được câu trả lời từ Chu Thiên Lăng, Y Vân cười tươi rạng rỡ tựa hồ như những giận hơn trước kia đều biến mất.

Hắn nói sẽ đưa nàng đi chơi ở Lạc Hàn, chẳng hiểu sao chỉ có vậy đã khiến tâm tình Y Vân đột nhiên tốt hẳn lên. Nàng nhìn Trấn Định vương rồi lại tủm tỉm cười, dùng đũa gắp lấy một miếng thịt cua bỏ vào miệng.

Có vẻ là đã hết giận, Chu Thiên Lăng lúc này mới nhẹ lòng được. Hắn nhìn dáng vẻ của Y Vân thì thật không biết nàng đã thật sự hoàn toàn bình phục hay chưa. Tại sao tính tình vẫn cứ như thế chứ?

Trấn Định vương chậm rãi dùng cơm, một lúc nhanh hắn nhớ đến chuyện cũ thì lại tự cười.

Lúc trước hắn đa nghi nghĩ nàng là nội gián của Đông Hạ nhưng giờ lại không còn ý nghi ngờ nữa. Hạ quốc làm gì ngốc đến mức mà cử trẻ con hay mít ướt đến thăm dò.

Đến giờ dùng bữa tối, chẳng biết là vì vui trong lòng hay vì thức ăn ngon mà Y Vân liên tục tấm tắc khen.

-Cơm tối hôm nay hình như ngon hơn mọi khi.

Nói rồi, Y Vân đưa một miếng cá cùng đậu phụ vào miệng. Thịt cá không sống cũng không quá mềm, đậu phụ béo mềm vừa phải, còn có vị chua chua ngọt ngọt. Nói chung là rất hợp khẩu vị.

-Món ăn này lạ quá, lần đầu ta được nếm thử. Là Lâm Doãn cô cô nấu ư?

-Dạ không.

Tú Linh nghe được nàng hỏi thì bèn lắc đầu đáp.

-Bữa tối hôm nay là Cát Tường nấu.

Nàng ta một mực xin cô cô chưởng sự để mình được xuống bếp. Đối với người đã từng mưu hại chủ tử, Lâm Doãn đương nhiên không yên tâm thế nên cả buổi bà đích thân đứng giám sát nàng ta làm.

Lúc trẻ từng theo hầu bên cạnh mẫu thân Chu Thiên Lăng, mấy chiêu trò ở hậu cung bà đâu còn xa lạ. Hôm trước còn nghe được những lời chẳng thể lọt tai từ Hương Ngọc, Lâm Doãn biết chắc ả có tâm cơ. Bà đây cũng muốn xem thử Hương Ngọc sẽ giở trò gì.

-Gọi Cát Tường vào đây.

-Dạ.

Triệu Tuấn nhận lệnh từ vương gia thì liền lui ra ngoài. Rất nhanh chóng đã đưa theo nàng ta có mặt. Cát Tường quỳ xuống, hơi cúi đầu, thanh giọng vẫn rất nhẹ nhàng êm tai:

-Vương gia có điều gì căn dặn ạ?

-Ngươi nấu ăn rất vừa miệng của vương phi và bổn vương.

Nàng ta nghe được câu nói này thì nét mặt thoáng lên vẻ tự đắc. Hiếm khi thấy Y Vân giữ gương mặt tươi cười cả một buổi ăn, Chu Thiên Lăng nghĩ rất nhanh liền cất lời:

-Triệu Tuấn, đem một thỏi bạc thưởng cho Cát Tường đi.

Vương gia đúng là hào phóng, người có tình yêu thì đều sẽ dễ tính như vậy ư?

Ả tỳ nữ kia lại không nghĩ giống Triệu Tuấn, nàng ta si tâm vọng tưởng ngỡ là Trấn Định vương thích mình nên mới hào phóng thưởng bạc.

Từ lúc nào gương mặt cúi gầm xuống đã ngước lên nhìn thẳng vào Chu Thiên Lăng, chẳng một cái chớp mắt. Nhận ra bản thân đã thất thố, Cát Tường bèn cụp mặt xuống, hai má vẫn còn đôi chút ửng hồng.

Nhưng Trấn Định vương nào có ý với ả, hắn chính là một lòng hướng về vương phi bảo bối của mình.

Hắn không biết Cát Tường là vô tình hay cố ý nhìn mình nhưng dù thế nào thì Chu Thiên Lăng vẫn chỉ đưa cho ả một ánh mắt đầy lãnh đạm, không chút độ ấm.

Nó hoàn toàn khác xa so với nét ôn hoà, nhu thuận mà hắn dành cho Y Vân.

Nàng ta nhận bạc rồi lui xuống, khóe môi cong lên nét nham hiểm. Âm mưu toan tính trong lòng lại càng lúc thêm sáng rõ.

Vương gia có ý với mình đúng chứ?

Một ngày không xa rồi tôi cũng sẽ trở thành trắc phi của Trấn Định vương.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.