-Trên đời này làm gì có đáng hay không đáng, chỉ có muốn hay không muốn thôi.
Nàng thở hắc ra đứng dậy, tiến lên phía trước vài bước rồi nhìn lên trời như để nhớ lại chuyện cũ.
-Cho dù lúc đó không vì lời hứa thì nơi đây còn có cô cô nên ta vẫn sẽ đến.
Nhắc đến Hạ hoàng hậu, khóe mắt nàng lại hơi ươn ướt, Y Vân lau vội rồi lại trưng bộ mặt vui vẻ.
-Mà thúc nghĩ thử xem nếu ta ở lại Đông Hạ thì làm sao được tận mắt nhìn thấy Trấn Định vương vang danh khắp Đại Chu?
Y Vân tiến lại chiếc ghế đá ngồi đối diện hắn, thanh âm như thể đắc ý về một thành tựu nào đó.
-Điều đó là đương nhiên
Hắn đưa bộ mặt tự đắc nhìn nàng. Y Vân liền trao cho Chu Thiên Lăng cái nhìn đầy ghét bỏ.
-Tiếng tốt hay tiếng xấu thì còn chưa biết.
Đoạn nàng lại quay sang hướng khác, nhìn vào không gian xa xăm tựa như hồi tưởng. Mới đó mà đã gần ba năm, thời gian trôi qua nhanh thật!
-Nhớ lại lúc ta ngồi trên kiệu hoa để đến vương phủ, người dân trên phố cứ luôn miệng nói Trấn Định vương tàn bạo, lãnh khốc còn lúc ở Đông Hạ phụ hoàng thì nói thúc tâm tư khó lường, quỷ kế đa đoan.
-Vậy theo cô...ta xấu xa tới mức đó?
Hắn không nghĩ cũng đoán được câu trả lời của nàng nhưng chẳng hiểu sao lại cứ thích hỏi. Y Vân bĩu môi nhìn hắn sau đó tự nghịch nghịch tay áo của mình, mất một lúc mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-xuan-nam-ay-chang-noi-yeu-ta/2844986/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.