Sau khi đã dùng thuốc, một canh giờ sau Chu Thiên Lăng vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại thậm chí...dường như còn bắt đầu phát sốt.
Thần sắc không còn huyết khí vậy mà nay lại càng thêm tái nhợt. Mồ hôi lạnh tuôn ra không ngừng chẳng mấy chốc đã ướt đẫm người.
Y Vân còn nhận thấy cả người hắn đang run lên, hai mắt vẫn cứ nhắm chặt hoàn toàn rơi vào mê man. Sắc mặt nàng liền hiện lên nét sốt sắng, rối loạn.
-Lăng thúc, thúc đừng làm ta sợ mà!
Triệu Tuấn và Dạ Yên từ chỗ quân y mang đến bát thuốc cùng chậu nước và một chiếc khăn sạch. Hai người họ giúp nàng đổ thuốc cho Chu Thiên Lăng rồi đắp cái khăn được vắt ráo nước lên trán hắn.
-Hiện tại đã không còn sớm nữa, huống hồ một ngày một đêm ngồi trên xe ngựa, vương phi...người nghe lời bọn tôi mau đi nghỉ đi.
-Đừng lo cho ta, các ngươi cứ ra ngoài đi.
Ba năm ở phủ, Triệu Tuấn phần nào hiểu rõ tính cách của Y Vân. Biết chẳng thể khuyên nổi chủ tử, hắn và Dạ Yên bất lực mà rời khỏi lều.
Y Vân ngồi dưới sàn, hai tay vẫn còn nắm lấy bàn tay của Chu Thiên Lăng. Đoạn mắt nàng lại va phải cái hộp gỗ để ở một bên vẫn chưa được đóng lại.
Ngọc bội này...?
Đã lâu chưa nhìn đến suýt chút lại khiến nàng quên mất bản thân có món đồ quý giá kia. Nghĩ ngợi về những sự việc đã qua, cuối cùng Y Vân đưa tay với lấy nó rồi đặt vào tay Chu Thiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-xuan-nam-ay-chang-noi-yeu-ta/2844975/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.