Trấn Định vương và vương phi hạnh phúc ai cũng cảm thấy vui mừng nhưng chỉ riêng một người cảm xúc hỗn loạn đó là Doãn Dạ Yên.
Nàng nhìn hai người họ tình tình tứ tứ thì vô cùng không thích nhưng lại chẳng thể làm được gì.
Nhân lúc Chu Thiên Lăng đang kiểm tra binh mã, Dạ Yên vốn định đi ra vườn hoa để khuây khỏa tâm tình nào ngờ lại gặp vương phi ở đó.
-Dạ Yên?
-À...ừm...vương phi.
-Chỗ hoa này đều là do cô chăm sóc nên mới được đẹp như vậy. Dạ Yên, vất vả cho cô rồi.
Trước lời nói của Y Vân, Doãn tướng quân chỉ cười nhẹ đáp lại:
-Doanh trại vốn buồn chán, tôi trồng hoa chăm cỏ như một thú vui tiêu khiển nên không thấy vất vả gì cả.
-À phải rồi, cô theo Thiên Lăng từ lúc thế Dạ Yên?
Doãn Dạ Yên nghe nàng nói thì đứng hình một lúc. Hai từ "Thiên Lăng" sao cô ấy có thể phát ra tự nhiên, chẳng chút e dè đến vậy?
-Chiến tranh loạn lạc, tôi không may mất cả cha lẫn mẹ, lưu lạc ở chiến trường. Nhưng cũng may là ông trời còn thương xót, cho tôi gặp được vương gia.
Nàng nghe giọng điệu, nhìn nét mặt của Dạ Yên cũng đủ biết nàng ta ái mộ Chu Thiên Lăng đến mức nào. Cơ hồ Y Vân lại cảm giác có chút không tự nhiên:
-Vậy à?
Dạ Yên vốn đang mấp máy môi định mở lời nào ngờ bên phải lại vang lên tiếng gọi của Trấn Định vương khiến nàng muốn nói nhưng lại thôi.
-Vân nhi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-xuan-nam-ay-chang-noi-yeu-ta/2844971/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.