Chương trước
Chương sau
Nàng cùng hoàng hậu đang trên đường lớn để đến ngự hoa viên. Có đoạn bà dừng lại một lúc sau đó đưa mắt nhìn Y Vân.

-Để cô cô nhìn kỹ con một chút. Bao nhiêu năm không gặp, Vân nhi cũng đã ra dáng của một đại cô nương đến vậy rồi.

Hạ Bách Yến vừa nhìn đã liền cảm thán. Dung mạo của Y Vân quả thật càng ngày lại càng giống với Trác Y Na. Nhưng tuyệt nhiên điều này bà chỉ dám giữ trong lòng để tránh nàng lại nhớ đến mẫu thân quá cố.

Y Vân chỉ mỉm cười rồi nắm lấy tay của cô cô. Hạ hoàng hậu vỗ nhẹ lên mu bàn tay trắng ngần của nàng, nhẹ giọng bảo:

-Người khi nãy con gặp là hoàng đế Đại Chu không phải phụ hoàng của con. Sao không hành lễ?

-Chu Thiên Lăng không quỳ, con cứ nghĩ lễ nghi giữa Đại Chu và Đông Hạ có khác biệt.

Nàng kể lại đầy uất ức, vẻ mặt này của Y Vân cũng chỉ có thể bày ra cho duy nhất Hạ Bạch Yến thấy.

-Hoàng huynh đúng thật là đã chiều hư con.

Y Vân cùng cô cô đang chuyện trò bỗng có tiếng nói nhẹ nhàng của nữ nhân vang lên từ phía sau.

-Hoàng hậu nương nương.

Hạ Bạch Yến và Y Vân xoay người đã thấy một nữ nhân mặc y phục màu xanh lam nhạt đang bước lại mỉm cười. Nàng hơi nghiêng đầu khẽ thì thầm:

-Ai vậy cô cô?

-Là Khánh phi.

Hạ hoàng hậu nhìn thấy nàng ta thì mỉm cười liền nói:

-Khánh Nguyệt muội muội.

-Cô cô, con đi qua bên kia ngắm hoa một chút, không làm phiền người với Khánh phi nương nương.

Nàng nhìn hai người chốc lát, cảm thấy cô cô và Khánh phi đó dường như vô cùng thân thiết, Y Vân cũng không có ý định làm phiền nên bèn nói.

Khánh phi nhìn qua đúng là lớn hơn nàng độ tầm sáu, bảy tuổi. Cũng chỉ là người bình thường nhưng nếu nhìn kỹ đúng là cực kỳ diễm lệ, khí chất cao ngạo lạnh lùng.

-Là vương phi của Trấn Định vương sao? Quả nhiên xinh đẹp vô cùng.

-Khánh phi đã khách khí rồi.

Nàng khẽ gật đầu chào Khánh Nguyệt sau đó cùng với Tú Linh tiến về phía trước, nơi có cây phong lá đang dần chuyển sang màu đỏ.

-Mấy hôm trước nghe nói nương nương không khỏe, hôm nay đã đỡ chưa?

Khánh Nguyệt lo lắng không thôi. Hạ Bạch Yến mỉm cười, mang theo giọng điệu trấn an:

-Đã truyền Hồ thái y đến xem rồi, không sao. Muội không cần phải bận tâm.

Dừng lại lúc nhanh, Hạ hoàng hậu lại nhớ đến hoàng tự của Khánh phi, quan tâm mà hỏi:

-Sau chuyến đi săn mùa thu, Hoàng Quân đã bị nhiễm phong hàn, đến nay đã khỏi chưa?

Khánh Nguyệt bèn lắc đầu, ôn nhu nói:

-Trẻ con bị cảm mạo phong hàn là chuyện thường, nương nương không cần lo lắng. À phải rồi, Hoàng Quân năm nay đã bốn tuổi, cũng đã bắt đầu học viết thư pháp. Khi nào rảnh muội sẽ mang thằng bé đến cho nương nương chỉ dạy.

-Được.

Hạ Bạch Yến gật đầu mỉm cười. Bà không có con cái, trong số các hoàng tự thương nhất cũng chỉ có lục hoàng tử Chu Hoàng Quân của Khánh phi.

-Không làm phiền nương nương với vương phi nữa, muội muội xin cáo lui.

Quay về phía Y Vân, nàng cùng Tú Linh tản bộ ngắm hoa một lát thì lại bắt gặp một nữ tử mặc y phục thêu hoa thược dược đang cầm cung tên.

Nhìn cô ấy chưa kịp bắn đã rớt tiễn xuống đất, Y Vân liền phá lên cười, đi lại thích thú nói với vị cô nương lạ mặt kia.

-Cô muốn bắn cung? Vậy để tôi chỉ cô.

-Cô là...

Nữ tử kia quay người lại, làn da trắng tựa tuyết, dung mạo nhẹ nhàng phù dung nhưng thần thái lại kiên định vững vàng.

Chưa kịp lên cất tiếng, Y Vân đã tiến đến đứng bên cạnh nàng ta.

-Đưa cung của cô cho tôi.

-Hả? À...ừm...

Y Vân nhận lấy cung tên và tiễn. Nàng lắp tiễn sau đó giương cung lên dáng vẻ vô cùng thành thạo, cực kỳ bình tĩnh hướng dẫn:

-Tay cầm phải thẳng, mắt tập trung nhìn về mục tiêu phía trước. Tay nắm chặt, kéo dây cung về phía sau. Ngắm...bắn.

*Coong*

Mũi tên cắm vào tâm của tảng đá cao phía trước, nàng cũng không bất ngờ lắm về kết quả.

-Vân nhi.

-Trả cho cô nè.

Nghe tiếng gọi của cô cô, Y Vân đưa lại cung cho nàng nử tử kia rồi đi về phía của Hạ hoàng hậu.

-Hoàng tẩu vạn phúc.

Hạ Bạch Yến cười khẽ, khách khí nói:

-Uyển Anh muội muội đang tập bắn cung sao? Vậy bổn cung không làm phiền muội.

-Dạ.

Y Vân khoác tay Hạ Bạch Yến, bà cũng lấy giọng cưng chiều nói với nàng:

-Chúng ta đi dạo một lát sau đó về cung của cô cô có được không?

-Dạ, cô cô.

Nhìn theo bóng lưng Y Vân, Uyển Anh liền lấy làm thắc mắc mà hỏi thị nữ Tiểu Hương.

-Ngươi có biết cô ấy là ai không?

-Nàng ấy gọi hoàng hậu là cô cô, nói không chừng chính là Trấn Định vương phi. Nô tỳ nghe nói hôm nay, phu thê hai người họ vào cung bái kiến đế hậu. Chắc chắn rồi, đó là Trấn Định vương phi.

Uyển Anh đưa mắt sang nhìn Tiểu Hương, lặp lại lời của nàng ta:

-Trấn Định vương phi? Thê tử của bát ca sao?

Theo bên cạnh cô cô, Y Vân lấy làm thắc mắc mà hỏi bà:

-Người khi nãy là ai, sao lại gọi người là hoàng tẩu?

-Là cửu công chúa Chu Uyển Anh, muội muội của hoàng thượng.

Nàng khẽ gật gù rồi ồ lên một tiếng tỏ ý đã hiểu rõ thân phận của người nữ tử vừa rồi.

-Con đó, không biết người ta là ai, tốt hay xấu mà lại nói chuyện chẳng chút khách khí.

Hạ Bạch Yến gõ vào đầu Y Vân một cái rồi nói. Nàng chu môi, lấy tay xoa xoa cái đầu nhỏ của mình.

-Nữ nhân biết bắn cung, cưỡi ngựa không nhiều, cô ấy lại còn đang tập bắn cung nên con mới có lòng tốt chỉ một chút.

-Cô cô biết con bắn cung, cưỡi ngựa cái gì cũng giỏi nhưng mà đây là Đại Chu, cũng nên tiết chế lại.

Hạ hoàng hậu trầm tĩnh, trong lời nói mang điều khuyên bảo. Y Vân cũng chỉ biết gật đầu vài cái. Đoạn nàng xoay đầu ra phía sau như đang tìm kiếm.

-Sao con không thấy Diệp Bích cô cô.

-Từ sớm, biết con vào cung nên ta đã đặc biệt căn dặn Diệp Bích ở cung chuẩn bị điểm tâm cùng trà đợi con.

Biết cô cô có lòng chuẩn bị trà bánh, nàng liền không thể chờ thêm nên bèn nói:

-Tản bộ nảy giờ con cũng mỏi chân rồi, chúng ta về cung đi cô cô.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.