Anh lại hỏi cô: "Em chặn số điện thoại của tôi?"
Úc Hỉ trở nên nóng nảy: "Ôn Thuần Chi, rốt cuộc anh muốn làm gì?"
Ôn Thuần Chi lười biếng dựa vào góc tường, nghịch chiếc bật lửa: "Tôi có thể làm được gì? Tối qua tôi ở bên ngoài hứng gió cả đêm, em thì hay rồi, hôm nay còn ra ngoài vui chơi với tên nhóc vắt mũi chưa sạch đó."
"Hỉ Hỉ, em nói xem có phải em quá vô tâm vô tính rồi không?"
Từng câu từng chữ anh nói quang minh chính đại như vậy, nghe vào tai ai cũng sẽ cảm thấy Úc Hỉ là loại người đùa giỡn với tình cảm của người khác.
Úc Hỉ cười khẩy, quay đầu định đi, Ôn Thuần Chi ngay lập tức tóm lấy cổ tay cô.
Ngón tay của anh vuốt ve khớp xương gồ lên trên cổ tay cô, cô rất gầy, cổ tay nhỏ bé đến mức đáng thương, bàn tay anh nắm chặt hết lại rồi mà vẫn còn cảm thấy lỏng lẻo.
Ôn Thuần Chi nhíu mày, anh thấp giọng hỏi cô: "Em muốn hẹn hò với mấy tên nhóc đó đến thế sao?"
Cô yên lặng nhìn anh, đợi anh nói hết câu sau.
Ôn Thuần Chi như đang dỗ dành đứa trẻ con, anh nói: "Nghe lời anh, không có ý nghĩa gì hết đâu."
Sau lưng có tiếng bước chân truyền đến, Úc Hỉ quay đầu nhìn.
Là người đàn ông ngồi phía đối diện anh lúc nãy.
Úc Hỉ nhân cơ hội thoát khỏi tay anh, quay người đi về chỗ ngồi.
Chử Diên Triều thản nhiên tiến lên, ngữ khí đầy một mùi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-xuan-den-muon/2512243/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.